ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 130

sáng đó, ông ấy đem cả mấy cái lồng tre này về nên còn nóng lắm, ăn xong
rồi đem ra trả lại họ.”

Trần Kiều đưa tay đỡ mấy lồng bánh bao đặt lên bàn, anh gắp một cái ra

thổi phù phù cho nguội rồi đút cho Dược Dược ăn, rồi lại gắp một cái nữa
đưa cạnh miệng Cốc Tử, Cốc Tử không động đậy chỉ cúi đầu uống sữa đậu
nành. Bà Lâm Thanh cười mỉm, ‘Con còn xấu hổ gì nữa, được rồi, mẹ
không nhìn nữa, mẹ ra ngoài đây...”

Cốc Tử lặng người một lúc rồi nhanh chóng hiểu ra là mẹ cô đang nghĩ

tới mấy chuyện đó. Mà cũng phải, tên Trần Kiều táo tợn này ở trong phòng
cô, nếu không được mẹ cô cho phép, bố cô gật đầu thì sao anh ta dám? Anh
dám vào đây sao? Vả lại con thì cũng đã sinh rồi, có thêm một đêm thì cũng
có gì phải ngượng nào?

Trần Kiều lại đưa bánh bao lên trước miệng Cốc Tử, Cốc Tử nhìn anh

một chút rồi từ từ há miệng ra, cúi đầu cắn lấy cái bánh, bánh bao nhân thịt
ngon quá, nước còn chảy ra cả khoé miệng. Trần Kiều biết đang ở nhà bố
mẹ Cốc Tử nên cũng không dám được thể lấn tới, bón được cho cô một
miếng đã đủ khiến anh vui mừng ra mặt.

Dược Dược vừa ăn vừa cúi đầu, thỉnh thoảng nó mới hơi liếc sang nhìn

mẹ, thấy lạ quá Cốc Tử hỏi, “Dược Dược con làm gì thế?”

Cốc Dược lại cúi đầu xuống, giọng thẽ thọt, “Ba bảo cái gì không hợp lễ

nghĩa thì không được nhìn.”

Cốc Tử nghe con nói thế thì cười phì, cô quay sang Trần Kiều nghiêm

mặt, “Anh đừng có dạy hư con ”

“Không có đâu, em dạy con đã đủ hư rồi, anh chỉ dạy thêm chút lém lỉnh

cho con thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.