ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 142

“Mình đang ở cầu Thiên Minh, mình muốn nhảy xuống, cậu mau đến đi,

nếu không chắc chỉ còn nước cậu đến nhận xác mình, hu hu....”

Cốc Tử không biết nói sao, cô vội vã ra cửa, vừa lấy giày xỏ vào chân

vừa an ủi bạn, không biết cô nàng Tiểu Võ này làm chuyện gì nữa. Hạ Dữ
Quân thấy vậy nôn nóng hỏi: “Sao thế em?”

"Em đi đón Tiểu Võ, cô ấy đang muốn chết kìa.” Cốc Tử hoang mang

lên tiếng, mở cửa rồi vội vã chạy ra ngoài.

“Anh đưa em đi.” Hạ Dữ Quân thấy Cốc Tử đang lo lắng thì không nhắc

tới chuyện cầu hôn nữa, “Anh lái xe đến đây.”

“Đó là chị họ tôi, tôi sẽ lo. Chị ấy sắp chết đến nơi, anh là người ngoài

cớ gì mà can dự vào!” Trần Kiều nói rồi cũng nhanh chóng chạy lại chỗ
Dược Dược xoa đầu con dặn dò, “Dược Dược ngoan, ở nhà nhé, lát ba về sẽ
mua đồ ăn cho con.”

“Vâng ạ.” Dược Dược ngoan ngoãn gật đầu.

Cốc Tử đoán giờ tâm trạng Tiểu Võ không ổn định, chắc chỉ muốn gặp

mình cô để tiện giãi bày về “cú sốc” vừa qua nên cô vội lắc đầu, “Các anh
đều ở lại đi, một mình tôi đi là được rồi.” Nói rồi cô chẳng đợi xem hai
người phản ứng thế nào, quàng vội chiếc khăn treo gần đó lên cổ rồi đi
ngay.

Tới cầu Thiên Minh, cô quả nhiên thấy Tiểu Võ đang ở đó, nước mắt

lưng tròng, vừa khóc vừa lấy tay lau nước mắt. Cốc Tử thận trọng tới gần
kéo cô lại, “Tiểu Võ, đừng đứng trước gió mà khóc thế, đến đau mắt mất
thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.