ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 143

“Cốc Tử, huuu...” Tiểu Võ ôm lấy Cốc Tử rồi vùi vào lòng bạn mà nức

nở. Cốc Tử chẳng biết an ủi bạn thế nào, cô vỗ vỗ vai Tiểu Võ, “Thôi nào,
chúng ta về đi, về rồi nói chuyện sau.” Tiểu Võ lắp bắp, “Mình… mình
muốn tự tử, mình không muốn sống nữa…”

“Cậu khùng à, tự tử cái gì, đi nào, chúng ta về thôi!” Cốc Tử dùng hết

sức lực của mình xốc bạn vào trong một chiếc taxi vẫy vội rồi đưa cô về
nhà. Tiểu Võ vẫn khóc dữ dội, giọng nói trở nên khản đặc khó nghe, Cốc
Tử chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cô với lấy chiếc khăn của mình lau
nước mắt cho bạn, “Tiểu Võ, cậu đừng khóc nữa, có chuyện gì đau lòng
sao? Cậu nói rõ mình nghe nào, mình nghĩ cách cho cậu.”

Lúc Cốc Tử đưa Tiểu Võ về, Hạ Dữ Quân và Trần Kiều đều đang đứng ở

cổng chờ, bộ dạng rất sốt ruột, thấy hai người về đến nơi thì đều thở phào
nhẹ nhõm. Cốc Tử không còn bụng dạ nào để ý tới họ nữa, cô đưa Tiểu Võ
vào phòng mình, bảo bạn vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi cho tỉnh táo rồi ngồi
chút cho tĩnh tâm lại. Bao nhiêu năm nay, cô và Tiểu Võ đã cùng nhau ‘gây
lộn’ rất nhiều, cũng đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện, thế nhưng chưa
bao giờ cô thấy bạn mình khóc nhiều như vậy, có lẽ sự việc lần này với Tiểu
Võ nghiêm trọng hơn nhiều.

Phải lúc lâu sau mới thấy Tiểu Võ không khóc nữa, Cốc Tử từ từ hỏi rõ

ngọn ngành, “Tiểu Võ, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Võ khóc xong thì quay sang nhìn bạn với con mắt mơ hồ, “Cậu hỏi

tại sao mình khóc ư? Tại sao nữa... không phải cuối cùng thì mình cũng đã
phá trinh rồi sao…”

Cốc Tử bất ngờ tới ngã ngửa ra giường, cô cũng bắt đầu nhại lại bạn, “Á,

Tiểu Võ, cậu để mình chết đi!!!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.