ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 158

Cốc Tử còn chưa định thần lại thì Trần Kiều đã nhanh chóng choàng tay

qua vai cô, người phụ nữ lớn tuổi thời thượng kia chụp xong thì lại thờ dài,
“Nếu cháu gái tôi còn sống thì chắt của tôi hẳn cũng đã lớn tầm này rồi.”

Cốc Tử đột nhiên thấy trong lòng dâng lên niềm thông cảm, nỗi đau mất

mát người thân cô rất hiểu, cô bước tới ôm lấy bà an ủi, “Người mất đã mất
rồi, người sống cũng không nên quá đau buồn cô ạ.”

Người phụ nữ nọ xúc động ngước lên bảo, “Hay cháu làm cháu nuôi của

ta đi, ta sẽ có thêm cháu rể, thêm cả chắt cho vui vẻ quây quần.”

Cốc Tử khó xử thực sự, tình cảnh hiện nay của cô giống hệt như trong

phim vậy, hai người hoàn toàn xa lạ gặp nhau trên đường rồi trong phút
chốc nhận làm người thân thích. Người phụ nữ nọ dường như nhận thấy nỗi
e ngại của Cốc Tử thì nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, giải thích, “Cháu à, ta
không phải người xấu đâu, cháu xem danh thiếp của ta.”

Trần Kiều liếc qua tấm danh thiếp rồi lên tiếng xuýt xoa, “Hóa ra cô là

Đường phu nhân, chủ nhân của phòng tranh triều Đường, chúng cháu thật
thất kính.”

“Cháu biết ta ư?” Bà Đường cũng không kém phần ngạc nhiên, cười tít

mắt rồi quay sang nhìn Cốc Tử, “Bình thường ta không hay về nước, nếu
lúc nào về cũng có thể gặp các cháu thì vui biết mấy. Ta nhìn người không
sai đâu, ta rất có cảm tình với cháu.”

Cốc Tử mỉm cười tươi tắn nhìn bà rồi đưa tay nhận lấy tấm danh thiếp,

cô cũng ghi địa chỉ của mình vào một mảnh giấy cho bà Đường. Sau khi
tạm biệt bà, cô dường như vẫn không chú tâm lắm tới chuyện này.

“Anh quen bà ấy à?” Cốc Tử hỏi Trần Kiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.