ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 16

rồi. Lại còn có đứa con trai? Bốn tuổi?

Ở một góc trong cửa hàng KFC, Cốc Dược cầm chiếc bánh hăm-bơ-gơ

ăn ngon lành, nó vừa ăn vừa nhìn khắp xung quanh bằng đôi mắt đen láy
đầy linh lợi. Bỗng nhiên, thằng bé bỏ chiếc bánh xuống rồi bẽn lẽn gọi,
“Mẹ...”

“Ừ”, Cốc Tử vừa ăn xong bánh dâu xanh, cô lấy giấy ăn lau miệng, cô

cũng đã kịp nhìn thấy hết nét mặt của Dược Dược từ nãy đến giờ, thằng bé
như có điều gì đó muốn nói mà không thể nói ra.

“Sao thế con?”

“Có phải con không có ba không?” Thằng bé nói tới đó rồi đỏ bừng mặt,

có vẻ biết là đã làm mẹ buồn, nó cúi đầu xuống rồi lại thận trọng ngẩng lên
dò xét mẹ.

Cốc Tử bối rối không biết nên trả lời con thế nào.

“Các bạn khác đều có ba đưa đón, chỉ mình con không có...” Thằng bé

càng nói càng lí nhí, nó cúi gằm mặt xuống làm Cốc Tử không nhìn thấy
ánh mắt con, chỉ nhìn thấy đôi lông mi chớp chớp, cái miệng thì hơi chu
lên, đến là đáng thương, “Các bạn khác đều nói, tại sao không thấy ba con,
con bảo ba đang ở Mỹ.”

Cốc Tử càng nghe càng thấy tim nhói lên, chưa bao giờ cô nhắc tới

chuyện ba nó, cũng chưa hề thấy thằng bé hỏi. Cô tưởng rằng chuyện này
có thể che giấu mãi, nhưng dù gì thằng bé cũng là trẻ con, mà trẻ con thì
vẫn dễ chạnh lòng những chuyện như vậy. Cô cũng từng lớn lên trong hoàn
cảnh ấy nên dễ dàng hiểu được cảm giác này. Cô vuốt tóc con rồi nhẹ
nhàng: “Dược Dược, mẹ dành cho con cả hai tình yêu, cả tình yêu của mẹ
và của ba, con chịu không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.