ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 167

lại ra rót cho anh thêm một cốc nữa, uống nước xong anh kêu lạnh, toàn
thân run lẩy bẩy.

“Để tôi tăng nhiệt độ điều hòa vậy.”

Trần Kiều kéo tay Cốc Tử, “Em ngủ với anh được không, anh lạnh

quá…”

“Trần Kiều, anh có tỉnh táo không đấy?” Cốc Tử điềm tĩnh hỏi rất

nghiêm túc.

©STENT

“Anh không biết, em ngủ với anh đi, anh thấy khó chịu lắm.” Anh nhăn

mày trông bộ dạng thảm thương như sắp khóc đến nơi.

Cốc Tử thở dài, cô chỉ thấy anh lúc này trông đáng thương như một đứa

trẻ vậy. Nếu cô không làm theo có khi anh lại gây ầm ĩ, khiến cả nhà không
ai ngủ được cho coi, Cốc Tử miễn cưỡng kéo chăn nằm xuống, quay lưng
vào phía Trần Kiều.

Cánh tay Trần Kiều đưa ra ôm chặt lấy vòng eo rồi kéo mạnh cô lại sát

anh. Anh thực sự rất lạnh, toàn thân run lẩy bẩy, lúc anh áp sát vào người
cô, cơ thể anh như thể đã bị đóng băng, Cốc Tử hơi nhích ra thì anh lập tức
lại ôm chặt hơn. Cứ như vậy, Cốc Tử không sao ngủ được, một lúc sau, khi
Trần Kiều hết run rẩy, toàn thân anh ấm trở lại, hơi thở cũng nhẹ dần, đều
đặn phả bên tai cô. Cốc Tử khẽ đưa tay sờ trán anh thấy đã hạ sốt thì yên
tâm hơn, rồi cô cũng ngủ thiếp đi lúc nào chẳng rõ. Sớm hôm sau khi tỉnh
dậy cô đã thấy mình và Trần Kiều đang nằm mặt đối mặt, hơn nữa Trần
Kiều còn đang nhìn cô bằng ánh mắt của loài sói ác, “Em tỉnh rồi à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.