ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 171

Cốc Tử quay sang bảo Trần Kiều, “Được rồi, đừng giả bộ nữa, mau dậy

đi mua rượu đi.”

“Anh không có quần áo mặc… à, đúng rồi, cái quần sịp đỏ của anh hình

như đang phơi ngoài ban công phòng em, đi lấy cho anh đi.” Cốc Tử nghe
vậy thì vội đứng dậy với cái quần đưa cho anh, lại sang phòng ba cô tìm ít
quần áo cũ cho anh mặc tạm, vừa vào phòng đã nghe tiếng Dược Dược hét
ầm ĩ đầy phấn khích, “Ba ơi, ba mặc quần đùi đỏ giống như siêu nhân vậy.”

“Cái thằng này đáng ăn đòn.” Nói rồi anh vỗ vào mông thằng bé mấy cái.

Cốc Tử thấy thế cũng không nhịn được cười, lát sau mới hãm lại được, bảo
anh, “Anh dọn dẹp phòng rồi thay quần áo đi, tôi mang mấy đồ này tới tiệm
giặt khô cho anh.”

Trần Kiều lập tức ngoan ngoãn mặc quần áo vào, anh bỏ đám quần áo

của mình tối qua trút ngoài nhà tắm vào túi đưa cho Cốc Tử rồi bảo cô,
“Rượu và thuốc lá anh đã mua sẵn cả rồi.”

“Ừ.” Cốc Tử trả lời gọn lỏn rồi mang quần áo tới cửa hàng giặt là trước

khu, xong xuôi cô về dẫn Dược Dược đi chợ, hỏi thằng bé xem hôm nay
nên mua rau gì, thịt gì. Lúc vừa ra khỏi chợ thì đã thấy Trần Kiều đứng đó,
anh mặc quần áo cũ của ba cô không hợp lắm, nhìn qua đã thấy buồn cười,
thế nhưng Trần Kiều mặc kệ, anh lăng xăng đi tới trước mặt đón cô miệng
vẫn cười tươi rói, “Em mua xong rồi à?”

Nói rồi anh đưa tay đỡ lấy mấy túi đồ trên tay Cốc Tử, cô cũng không từ

chối, mấy bà bán hàng ở cổng chợ đã quen Cốc Tử, thấy cách ăn mặc của
Trần Kiều thì đều ngạc nhiên hỏi cô, “Cốc Tử, đây là…”

“Em họ cháu đấy ạ!” Cốc Tử cười giòn giải thích với họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.