ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 206

Anh dường như đang mất dần bình tĩnh, nói rồi anh viết lại câu đó hàng

chục lần nữa lên cửa sổ chat.

Cốc Tử vừa nhai vừa nhìn màn hình cười, cô đoán được phản ứng bây

giờ của Trần Kiều ra sao nên càng muốn chọc tức anh, bình thản nhấm nháp
cốc sữa đậu nành mà chưa trả lời vội.

Trần Kiều dán mắt vào màn hình chăm chú đợi câu trả lời, hơn mười

phút trôi qua vẫn không thấy có tín hiệu gì, không chịu được nữa, anh với
điện thoại gọi cho cô. Vừa thấy bên kia nhấc máy anh đã vội lên tiếng ngay,
“Quân Quân, tất cả những điều anh viết trong thư đều thật lòng.”

“Ừ.”

“Vậy em trả lời anh đi!”

“Ờ…” Cốc Tử với lấy tờ giấy ăn lau miệng, trong lòng cũng đang ngổn

ngang cảm xúc, bây giờ anh bắt cô nói thực tình cô chẳng biết phải nói gì.

Trần Kiều ở bên lại lần nữa lên tiếng giục phải nói, Cốc Tử khó chịu bảo,

“Ồn ào quá đi mất, chiều nay lão nương dẫn anh đi uống trà, chính là quán
lần trước đó, lát qua đón người ta.” Nói xong cô cúp máy ngay.

Trần Kiều dường như không dám tin vào điều tai mình vừa nghe, anh hét

tướng lên như trẻ con được quà rồi mãn nguyện ngả lưng ra sau giường
thiếp đi một lát. Nhưng niềm vui hình như lớn quá, anh không ngủ lâu
được, tỉnh dậy thay quần áo ngay. Hẹn hò thì chẳng cần phải phiền phức
như trước nữa, anh mặc một chiếc áo len cao cổ và một chiếc quần jean,
xong xuôi anh lái xe đi đón cô.

Lúc anh đến Cốc Tử đã đứng đó chờ anh, hệt như giữa hai người tâm

linh tương thông vậy. Hôm nay nhìn Cốc Tử rất trẻ trung, cô vận chiếc váy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.