ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 210

Cốc Tử ngồi thế cho anh ngủ bao lâu, mãi cô mới vỗ vai gọi anh dậy, “Tôi
đau vai rồi.”

Trần Kiều mở mắt, hàng mi dài của anh chạm nhẹ vào cổ cô, ánh mắt đó

đơn thuần mà vô tội, “Em mỏi à?” Anh cầm lấy tay cô mà nắn mà xoa,
được một lúc thì ghé sát tai cô thì thầm gì đó. Cốc Tử giơ thẳng tay bạt vào
đầu anh, “Anh bị tinh trùng xung não à, cả ngày chỉ nghĩ tới mấy chuyện
đó.”

“Anh muốn mà, em không muốn sao!”

“Không!”

“Vậy những lúc em viết thứ tiểu thuyết đó, đều không cảm thấy gì sao?

Hôm anh ở nhà em, đọc cuốn sách đó thực sự anh đã rất muốn nhào tới ăn
tươi nuốt sống em. Em là miếng thịt thơm, anh đã thèm thuồng từ lâu lắm
rồi.”

Cốc Tử nhẫn nhịn không nói gì.

“Lúc anh ở nhà ba em cũng vậy, ngày nào cũng muốn xông tới làm càn

mà thôi…”

“…”

“Có phải em muốn nói chúng mình bắt đầu từ nắm tay không?”

Cốc Tử làm vẻ bất lực không biết nói sao, cô đứng dậy bảo, “Tôi đi vệ

sinh một lát.” Thế nhưng hơn chục phút sau vẫn không thấy Cốc Tử ra, lại
thấy điện thoại của mình rung lên, hóa ra là Cốc Tử gửi tin cho anh:
“Chuyện này, ‘bà cô’ tôi ghé thăm, chúng ta về nhà thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.