ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 220

“Ừm…” Cốc Tử như ngửi được mùi vị gian tình trong câu chuyện, càng

lúc càng hiếu kỳ, cô còn thắc mắc Tiểu Võ và Trần Kiều là chị em mà sao
tài kể chuyện giữa họ lại khác nhau một trời một vực thế? Dù có hay không,
Tiểu Võ nhất định sẽ nhào nặn thành một câu chuyện đầy những chi tiết
gian tình mà kể ra, Trần Kiều hiểu điều đó, vội vã đứng lên sừng sộ, “Võ
Tiểu Mỵ, chị đừng dựng chuyện cho em nữa, sao lại ăn không nói có vậy?”

“Ơ… Cái này cậu cũng biết đó, cô nhà mình chả bảo sau chín giờ tối là

cấm nó gặp cậu còn gì.”

“Em…” Trần Kiều ấp úng.

“Vì hồi nhỏ cậu vén váy nó!” Tiểu Võ nói rồi cười rú lên. Trần Kiều đỏ

bừng cả mặt, không biết vì xấu hổ hay vì tức giận bà chị họ vô duyên của
mình. Anh quay sang nhìn Cốc Tử bằng ánh mắt đáng thương như định trần
tình, cô thấy thế thì vội xua tay, “Yên tâm đi, ai chẳng có tuổi thơ, Tiếu Tiếu
lúc sáu tuổi cũng tè dầm ở trường kìa…”

“Hai chuyện đó khác nhau mà!” Trần Kiều từng làm gì Tiểu Võ đều rõ

mồn một, Tiểu Võ từ nhỏ lớn lên cùng với anh, có bao nhiêu chuyện “bí
mật” cô đều biết hết. Anh đưa mắt ra hiệu nể tình thân thích, Tiểu Võ đắc
thắng rồi nhanh chóng thôi ngay, quay sang bảo anh, “Mà đấy, nếu không
phải tôi giới thiệu Cốc Tử làm gia sư cho cậu thì cậu có gặp được cô ấy
không, bây giờ cậu có đứa con trai dễ thương như thế đấy chắc!”

“Chị họ, ngày mai cả nhà em mời chị đi ăn cơm.”

“Xì, cứ làm như tôi mốc mõm đến nơi không bằng! Không cần, mai tôi

hẹn giai rồi!”

Cốc Tử ngồi bên nghe hai chị em họ đáo để một chín một mười này ra

sức nói xéo nhau thì cười như được mùa, thấy Trần Kiều như đang bị kích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.