ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 226

Cốc Tử lịch sự đáp vâng rồi cười mỉm, cô quay sang bảo Dược Dược vẫy

tay chào bà. Lần sau ư? Còn có lần sau hay sao? Cô đến để tự chuốc nhục
vào thân sao?

Tối đó, thiếu chút nữa là bệnh tim của ba Trần Kiều phát tác, ông nổi cơn

thịnh nộ, nguyên nhân là vì bể cá kia.

Bình thường ông không có thú vui gì đặc biệt ngoài nuôi cá cảnh, để có

được mấy con cá này ông phải tiêu tốn đến mấy triệu đồng, lại còn phải nhờ
bạn ông đem từ nước ngoài về, ông yêu chúng lắm, giờ không biết vì sao
chúng lại nhất loạt lăn quay ra chết. Trần Kiều đứng ra nhận trách nhiệm là
do anh làm, quả thực ngay sau đó, anh bị ba thẳng tay đuổi ra khỏi nhà.

Trần Kiều bị ba đuổi đi thì vui lắm, bình thường anh vốn chẳng ở nhà

mấy, giờ lại có lý do để tới chỗ Cốc Tử, anh nhanh chóng dọn ít quần áo
mang theo, lúc đi anh lạnh lùng nói với ông Trần, “Ba chẳng có lý do gì để
trách cô ấy, là con cưỡng bức cô ấy. Nếu cả đời này cô ấy không hạnh phúc
thì đều là do lỗi của con trai ba!”

“Còn nữa, không phải tiểu thư danh gia vọng tộc mới môn đăng hộ đối

với con trai ba. Là con trai ba có tội, không xứng với người ta. Không phải
cô ấy bám lấy con, mà là con lụy tình, là con không chịu buông cô ấy.”

Nói xong Trần Kiều quay lưng đi thẳng, mặc kệ ba anh sau lưng đang

nổi trận lôi đình.

Trần Kiều không phủ nhận ba anh luôn đối tốt với anh, luôn làm những

điều tốt nhất cho anh, nhưng những gì ba anh thích, không có nghĩa là anh
cũng thích. Từ nhỏ ông đã dùng cách thức của mình, tư tưởng của mình
giáo dục anh, gò bó và áp đặt vào anh, bởi ông cho rằng anh ngang ngược,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.