ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 231

Cửa đóng sầm lại, Trần Kiều vẫn đứng yên tại chỗ, Cốc Tử ngồi lên ghế

tiếp tục chat với Tiếu Tiếu, “Là lá la, mình cho giai out rồi.”

“Cốc Tử thân yêu à, cậu lại làm gì vậy?”

“Mình bảo hắn biến đi rồi.”

“Biến à biến à, biến lên giường à?”

Cốc Tử gửi một hình ảnh đá bay người đi, chào Tiếu Tiếu rồi quay sang

viết tiểu thuyết.

Cốc Tử đóng sầm cửa rồi nhưng Trần Kiều vẫn đứng trơ trước cửa như

khúc gỗ, dù Tiểu Võ và Dược Dược nói gì anh cũng không lên tiếng. Tiểu
Võ bực quá giơ chân đá anh một cái, “Bực bội! Nói gì đi chứ, cậu muốn
chết à, cậu làm gì cô ấy rồi?”

“Em tiêu rồi, tiêu rồi...” Anh cứ đứng lẩm bẩm rồi quỳ xuống đó đập đầu

vào cửa, “Tôi đã tạo nghiệp gì kiếp trước đây? Cốc Tử, xin em, xin em
nghe anh nói một cậu thôi.”

Cốc Tử không thèm để ý, cô đeo tai nghe vào, bật nhạc ở mức to hết cỡ

rồi ngồi viết một mạch tới mười hai giờ đêm, lúc mở cửa ra ngoài thì sợ
chết khiếp, phòng khách tối om mà Trần Kiều vẫn quỳ ở đó. Cô vừa đi một
bước anh đã ôm lấy chân cô rồi gục mặt vào đó nức nở, giọng lạc đi, “Cốc
Tử, em nghe anh giải thích đã.”

“Có gì đáng phải nói đâu?” Cốc Tử hừ một tiếng, cô nhìn quanh không

thấy Tiểu Võ và Dược Dược đâu, đoán hai cô cháu có lẽ đều đã ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.