ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 245

lấy tay đẩy anh ra, không may đẩy đúng vào chỗ đang cương cứng trên
người anh, Trần Kiều dường như cũng đã tỉnh, khẽ kêu một tiếng.

Cốc Tử ngượng ngùng nhưng có lẽ trong người vẫn còn chút hơi men

nên cô nói chuyện với anh rất thẳng thắn, “Tối qua tôi say, sao anh không
thừa cơ làm chuyện đó?”

“Anh đã sai một lần, không thể sai thêm lần nữa.” Giọng Trần Kiều như

lạc đi, mặt anh có nét buồn thương như đứa trẻ, “Mấy năm qua không ngày
nào anh không tự trách mình.” Anh nắm lấy tay cô đan vào tay mình, rồi
thấy lòng như ấm lại.

“Vậy anh khó chịu lắm phải không?”

“Khó chịu cũng phải đợi em cho phép mới được.” Trần Kiều nói chắc

như đinh đóng cột.

“Vậy giờ anh có cảm giác gì không?”

“Tất nhiên.” Anh gật lấy gật để, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô.

“Vậy thì làm đi.”

Rồi Cốc Tử nhắc lại lần nữa, “Chúng ta làm đi.”

Phản ứng đầu tiên của Trần Kiều là ảo não, anh lại phải nằm bên cạnh cô

tự mình thỏa mãn. Tiếp đó bỗng nhiên như tỉnh ngộ, hoan hỷ đến mức điên
cuồng, anh quay sang đè cả thân hình mình xuống người cô, hơi thở anh
phả vào cổ cô nóng bừng, cánh mũi anh phập phồng sát nhẹ vào mũi cô, rồi
nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô rồi thở rất gấp, “Quân Quân, thật sao
em?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.