ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 248

“Em…” Môi anh đã khóa môi cô lại, không để cô kịp nói hết lời, toàn

thân cô như tê dại, cô không kìm được anh nên cứ buông mình theo cảm
xúc của anh. Anh yêu cô, yêu cô rất nhiều, trong lúc xúc động, cô còn nếm
được nước mắt của anh, những giọt nước mắt vừa đắng lại vừa ngọt, cô nhẹ
nhàng đưa tay lên mắt anh, bàn tay cô ngay sau đó cũng đẫm nước.

Trần Kiều nghiêng mặt đi, áp má mình vào má cô rồi nhẹ nhàng ve vuốt,

hơi thở anh mỗi lúc một gấp gáp, “Quân Quân, anh yêu em, anh yêu em rất
nhiều.” Trong bóng tối, mắt anh nhắm lại mà nước mắt vẫn lã chã rơi,
những giọt nước mắt nóng hổi lăn qua má cô rồi thấm xuống gối, “Cả đời
này anh chỉ có em thôi, chỉ riêng mình em thôi…”

Cảm xúc trào dâng mạnh mẽ, vừa bi thương lại vừa ngọt ngào, Cốc Tử

bỗng như chợt nhớ ra điều gì đó, cô đẩy anh ra, “Này, em không muốn sinh
con nữa, mau đeo thứ anh đã chuẩn bị vào đi.”

Trần Kiều tụt hứng bò ra khỏi giường rồi lấy cái bao nhỏ trong túi, không

quên hỏi Cốc Tử, “Em có muốn đeo giúp anh không?”

Cốc Tử ra vẻ không để ý tới anh, “Tối thui thui thế này, không nhìn thấy

gì đâu…”

“Vậy chúng ta bật điện.”

“Không, không bật điện, anh tự đeo lấy.” Mặt Cốc Tử nóng ran, rõ biết là

Trần Kiều không nhìn thấy sắc mặt cô lúc này nhưng cô vẫn quay sang phía
khác.

“Thực ra anh muốn có mấy đứa nữa, từ lâu anh đã nghĩ chúng mình có

thể sinh ba bốn đứa kìa.” Trần Kiều tự nói một mình, Cốc Tử thấy anh lại
bắt đầu ăn nói linh tinh liền giơ chân đạp anh một nhát. Trần Kiều ngoan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.