ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 28

“Mày không kìm được à, láo toét! Mày vốn định ván đã đóng thuyền rồi

ép buộc cô ấy phải không?” Tiểu Võ gằn giọng tới tấp xoáy Trần Kiều.

Sắc mặt Trần Kiều có đôi chút khó coi nhưng anh vẫn giữ giọng quả

quyết, “Chị, cho em địa chỉ và số điện thoại của Cốc Tử. Nếu chị không cho
em thì em cũng sẽ tìm ra ngay, chỉ cần cô ấy ở đây chắc chắn em sẽ tìm ra.
Dù thế nào em cũng là cha ruột đứa bé, dù cô ấy có tha thứ hay không thì
em đều phải thử, em không muốn cả đời cô ấy tưởng mình đã dâng hiến cho
gã đó.”

Tiểu Võ giận tới độ bao lời muốn nói đều nghẹn ứ trong cổ họng, đứa em

họ từ nhỏ chưa bao giờ làm chuyện gì sai trái sao đột nhiên lại phạm phải
lỗi tày trời này, mà nạn nhân là ai, là bạn thân của cô! Tiểu Võ không nói gì
cả, cô im lặng hồi lâu rồi lại nghĩ, Cốc Dược ít nhiều cũng có quan hệ họ
hàng với mình, rõ ràng thằng bé có cha. Bây giờ Trần Kiều đã không giống
như xưa, nó đã đủ lông đủ cánh để gánh vác trách nhiệm, chuộc lại cái
nghiệp nó đã tạo, mình cứ ở đây ngăn cản liệu có tác dụng gì? Vấn đề bây
giờ là Cốc Tử nghĩ gì, ngộ nhỡ thành đôi, thì cũng coi như một cuộc hôn
nhân, một kết cục tốt đẹp.

Tiểu Võ mặt mày ủ rũ đầy bất lực, cô đẩy một mẩu giấy ra trước Trần

Kiều, “Địa chỉ và số điện thoại đây! Giờ chị thấy mày không ra sao cả, chị
sẽ không giúp mày.” Nói xong cô bỏ đi, trong miệng vẫn lầm rầm chửi rủa,
đồ đáng ghét, tên khốn kiếp.

Trần Kiều cầm tờ giấy đọc đi đọc lại mấy lần rồi cẩn thận nhét vào túi,

miệng hơi nhoẻn lên, trong lòng anh có đôi chút hy vọng, nhưng nhiều hơn
lại là nỗi sợ hãi về tương lai đang nặng trĩu lòng.

Hôm nay là thứ hai, Cốc Tử đưa con tới lớp mẫu giáo rồi mới tới công ty

như thường lệ. Có thể là vì bạn bè đã nói trước giúp cô một tiếng, hoặc
cũng có thể mới bắt tay vào công việc nên cô thấy công việc ở đây cũng khá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.