ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 318

“Tiệc chưa tàn mà em.” Chị Hà đảo mắt xung quanh.

Cốc Tử chắp hai tay trước ngực, “Chị Hà, công ty mình ngoài sếp ra thì

chị là lớn nhất rồi, em xin kiếu thôi, để thằng bé ở nhà một mình em không
yên tâm.” Chị Hà gật đầu thông cảm, Cốc Tử nhanh chóng thoát ra khỏi
gian phòng nồng nặc mùi khói thuốc, ra đến ngoài cô mới nhận điện thoại,
giọng Trần Kiều bên kia đã hơi mất bình tĩnh, “Cốc Tử, sao em lâu thế? Em
về được chưa, nếu không anh vào nói chuyện với sếp em.”

“Em ra rồi đây, anh đang ở đâu?” Cốc Tử vội chạy ra ngoài, thấy xe của

Trần Kiều đã đậu sẵn ở đó, Trần Kiều đứng ở cạnh xe, thấy cô ra thì vội kéo
cô vào trong xe, anh cầm lấy tay cô xuýt xoa rồi đưa cho cô túi chườm
nóng, “Em lạnh không?”

“Ừ.” Cốc Tử thấy Dược Dược đang ngủ ghế sau thì hỏi anh, “Sao anh lại

mang cả con đi thế này?”

“Còn hỏi nữa sao? Để con ở nhà một mình làm sao anh yên tâm được.”

Rồi anh gọi khẽ con, “Dược Dược, mẹ ra rồi này.”

Dược Dược bị đánh thức thì lổm ngổm bò dậy, nó ngáp ngủ hỏi Trần

Kiều: “Ba, bây giờ chúng ta về ăn đêm phải không ạ?”

“Ừ.”

“Muộn thế này vẫn còn đi ăn hả anh?” Cốc Tử ngạc nhiên.

“Tất nhiên, nếu em no rồi thì nhìn hai ba con anh ăn là được. Anh và

Dược Dược đợi em cả tối, bụng đói sôi lên rồi này.”

Thành phố về đêm cũng có sức sống riêng, nhộn nhịp hàng hàng quán

quán, Trần Kiều đưa hai mẹ con vào một quán cháo, chọn chỗ xong xuôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.