ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 336

“Hôm qua, em không muốn làm đồ ăn sáng, anh là người đi mua về, em

còn nói mùa đông nước lạnh không chịu giặt quần áo, anh cũng là người
phải giặt, rồi rác cũng là anh đi đổ…”

“Tiểu Kiều cô nương, còn tính toán thế thì từ sau đừng có hòng mong ta

làm cơm cho ăn nhé.”

“Anh nói cho em biết, anh ghét món cà, không được nấu món đó cho anh

nữa, nghe không?”

“Vậy sau này anh đừng ăn gì nữa.”

Hai người đấu võ mồm với nhau một lúc bất chợt Trần Kiều lại cười hì

hì rồi với tay Cốc Tử nắm gọn trong tay mình, anh chơi bóng rổ nên lòng
bàn tay lớn, còn tay cô lúc nào cũng lạnh, anh ủ ấm cho cô bằng bàn tay ấm
nóng của mình, “Thế này có phải tốt không?”

“Ừm, tuyệt lắm.” Cốc Tử gật đầu cười sung sướng.

Sau đó, cả nhà vui vẻ vào phòng dùng bữa trưa, buổi chiều Trần Kiều

đưa Cốc Tử đi thăm họ hàng, gặp ai Cốc Tử cũng tươi cười chào hỏi đến
mỏi cả miệng. Họ hàng bên nhà Trần Kiều có vẻ đều đã nghe qua chuyện,
với Trần Kiều, anh mất chút thể diện với họ cũng chẳng sao, nhưng danh
tiếng của Cốc Tử tuyệt nhiên không thể xấu được. Mọi người ai cũng nghĩ
Trần Kiều làm chuyện bậy bạ nên lại càng thương Cốc Tử nhiều hơn khiến
cô có phần ngượng nghịu, cô không thích chuyện cũ bị nhắc lại nên cứ hễ ai
động tới chuyện đó là cô gạt ngay đi. Nhưng dù gì đây cũng là người thân
của Trần Kiều, họ luôn muốn tốt cho anh nên luôn miệng dặn Cốc Tử chăm
sóc anh thật tốt, đừng ghi hận năm xưa nữa. Cốc Tử nghe vậy thấy không
vui, trên đường về cô đánh anh thùm thụp, “Mấy chuyện đó anh thấy hay ho
lắm hay sao mà tuyên truyền khắp nơi vậy, hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.