ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 34

Trần Kiều bất giác ôm đứa bé vào lòng, cái bộ dạng đáng yêu ấy khiến

anh thơm vào má nó mấy cái, rồi cứ thế ôm chặt nó trong lòng không chịu
buông. Bọn trẻ con có mùi rất thơm, thứ cảm giác đó khiến tim anh mềm
lại, anh nhẹ nhàng hỏi: “Con có thích chú không?”

“Có ạ.” Dược Dược trả lời ngay lập tức không cần suy nghĩ.

Trần Kiều lấy chiếc bút ra ghi số điện thoại của mình rồi đưa cho Dược

Dược, “Vậy sau này gọi cho chú thường xuyên nhé!”

“Vâng ạ.” Cốc Dược ngoan ngoãn gật đầu.

“Lúc đó, chú sẽ mua cho con kem này, còn nữa, còn cả đồ chơi mà con

thích, chú đều mua cho con, chịu không?”

“Có ạ.” Dược Dược quàng tay vào cổ anh hôn một cái rõ kêu, trong lòng

đứa bé, đây đúng là một người vĩ đại.

Cốc Tử nấu xong cơm thì gọi cả hai chú cháu ra ăn. Trần Kiều không

giấu nổi niềm thán phục của mình, vừa ăn vừa không ngớt lời khen ngon,
“So với mấy món cháy đen thui hồi trước, giờ cậu đã khéo tay hơn nhiều
đó.”

“Nhóc con, hồi đó không phải nể là sinh nhật cậu thì tôi có cần phải nấu

mỳ hay không, thật là vô lương tâm!”

Trần Kiều cười nhẹ, anh làm bộ lễ phép, chắp hai tay trước ngực rồi nói,

“Cô giáo Cốc tốt bụng nhất trần đời.”

Hồi đó, Trần Kiều còn ít nói, có chuyện gì cũng giữ trong lòng, chỉ biết

giận dỗi vô cớ, vì cô quên mua quà sinh nhật cho anh mà anh không thèm
nói chuyện với cô, cuối cùng không còn cách nào khác cô đành nấu mỳ cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.