ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 348

Không hiểu sao tối nay Cốc Tử lại rất có cảm hứng viết, cô ngồi dán mắt

vào màn hình máy tính, tay gõ bàn phím lạch cạch mãi không thôi. Tám giờ
Trần Kiều đã ngồi trên giường chờ cô, tới mười giờ, rồi mười một giờ vẫn
chưa thấy cô có ý định tắt máy lên giường đi ngủ thì cất tiếng giục giã, Cốc
Tử nghe nhưng chỉ ậm ừ đáp lại, “Sắp xong rồi, em sắp xong rồi đây.”

Nhưng mãi tới mười hai giờ mà Cốc Tử vẫn lạch cạch chưa xong, Trần

Kiều không chịu được nữa, anh cầm cái gối ném vèo về phía cô, Cốc Tử
giật mình, cô giận dữ quay lại nhìn anh trừng trừng, “Anh làm cái gì thế?”

“Lên giường đi ngủ mau.” Trần Kiều làm bộ chu miệng nũng nịu.

“Sắp xong thật rồi mà.” Cốc Tử liếc nhìn đồng hồ thấy cũng đã muộn

thật, cô nhanh chóng xuống giọng.

“Không được!” Trần Kiều như được thể, ngồi nhỏm dậy, uy hiếp, “Cho

em hai lựa chọn, một là tự lưu lại rồi tắt máy tính, hai là anh rút điện ra.”

Cốc Tử liếc mắt nhìn anh, “Anh giỏi lắm!” Nói rồi cô bỏ máy tính đấy đi

rửa ráy mặt mũi, vừa quay đi thì Trần Kiều đã chạy ra ngồi chơi bài. Đến
lúc cô quay lại thì anh không sao ngưng lại được, chơi hết ván này tới ván
khác, đến lượt Cốc Tử giục anh không được, cô bất ngờ giơ tay rút phịch
cái phích cắm ở ổ điện ra.

Trần Kiều đang chơi hay, bỗng thấy màn hình máy tính đột nhiên đen

ngòm thì tròn xoe mắt, anh bám lấy váy ngủ của cô mè nheo, giọng điệu rất
tủi thân, “Em bắt nạt anh.”

“Em thích bắt nạt anh đấy.” Cốc Tử hừ một tiếng rồi quay người bò lên

giường, Trần Kiều vẫn ở nguyên đó sụt sịt, “Em xấu tính quá, mình làm mãi
thì không sao, còn người khác làm thì thị uy ăn hiếp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.