ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 350

em giỏi đấy, giờ anh đang ở nhờ nên không thể không nhường em, đợi sau
này anh sẽ xử em cả thể.”

Cốc Tử lại giơ chân đạp đạp, Trần Kiều nhanh như cắt tóm lấy chân cô

cắn một miếng, “Không được đá anh nghe chưa, đi ngủ đi, Quân Quân, anh
mệt lắm rồi, mấy hôm nữa đùa với em sau.”

“Thật là, không biết ai đang đùa với ai, anh thật là, xì…”

Sau giấc ngủ đó thì hai người làm hòa với nhau như không có chuyện gì

xảy ra. Ba ngày sau, Cốc Tử lại phải xin nghỉ phép một tuần vì cũng đến
ngày hôn lễ của cô. Bố mẹ Cốc Tử muốn cô về sớm vì trước ngày tổ chức
không nên gặp mặt, Cốc Tử biết điều đó thì bỗng nhiên cảm thấy choáng
váng, cô không thể nào tưởng tượng nổi chuyện tưởng như đơn giản đó lại
khiến cô suy nghĩ vậy. Bình thường hai người đấu võ mồm với nhau cả buổi
vì mấy chuyện cỏn con, những lúc ấy cô chỉ trách anh trước đó ngụy trang
khéo quá, khiến cô không nhận ra được con người thật của anh, giờ anh
không còn nhịn cô như trước khi cưới nữa, muốn nhịn là nhịn, mà muốn nổi
giận là nổi giận được ngay, nhưng giờ phải về nhà, cả ngày không thấy anh
khiến cô rấm rứt khôn nguôi. Cô nhớ anh, rất nhớ.

Hơn nữa, trước kia Trần Kiều lúc nào cũng sẵn sàng quỳ trước mặt cô

xin tha lỗi, mỗi lần như thế cô lại cảm thấy con người anh chẳng có tí khí
chất gì, còn giờ, thấy được bản lĩnh của anh, cô biết anh có thừa khả năng
trấn áp được bản thân thì lại rất trân trọng anh. Những lúc anh ngoan ngoãn
nhận lỗi trước cô chẳng qua là nhường nhịn cô, tự thích bị đày đọa đấy thôi.

Cốc Tử nghĩ miên man một lúc rồi bất chợt thở dài, hôm nay và mấy

hôm tới sẽ không được thức khuya quá kẻo tới ngày tổ chức hôn lễ mắt
thâm quầng ra thì không ổn chút nào. Mấy hôm nay cô cũng bận bịu đi làm
đẹp, đi spa, còn tìm gặp mấy người nhờ làm phù dâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.