ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 375

chán, tâm trạng lúc nào cũng háo hức muốn ở gần bên cô đến nỗi có lúc
Cốc Tử phải bật cười chọc anh, “Anh còn trẻ con hơn cả Dược Dược đấy!”

“Dược Dược ở bên em năm năm qua, trong khi suốt năm năm ấy chúng

ta lại rời xa nhau.” Giọng anh u buồn, anh quay sang nhìn thẳng vào cô,
Cốc Tử chỉ biết nhìn anh, nhoẻn miệng cười rồi lắc lắc đầu tinh nghịch.

Sau tuần trăng mật hai người trở lại nhịp sống bình thường. Trước ngày

đi làm họ đón Dược Dược về nhà, buổi sáng lúc Trần Kiều thức dậy Cốc Tử
đã đang làm cơm. Anh đứng ở cửa bếp nhìn cô, còn cô đang đeo tạp dề làm
bếp, cúi đầu mỉm cười. Cảnh tượng êm đềm đó khiến anh không cầm lòng
được, bước đến đằng sau ôm lấy eo cô, hít thật sâu mùi thơm trên người cô,
giọng hơi phụng phịu: “Lát nữa lại phải đi làm rồi.”

“Chẳng phải buổi tối lại được về đó sao.” Cốc Tử nói như giúp anh tăng

thêm hứng khởi chuẩn bị đi làm.

“Nhưng cả ngày anh sẽ chẳng được thấy em.” Trần Kiều lại hít hà hương

tóc cô, Cốc Tử biết anh sắp giở trò làm nũng thì dẫm lên chân anh, “Đi ra
chỗ khác cho em nấu cơm, đứng đây vướng quá.”

Dược Dược lúc này cũng đã tỉnh, mắt nhắm mắt mở ra ngoài phòng bếp,

thấy ba mẹ đang âu yếm nhau thì khẽ khàng, “Ba mẹ tình cảm với nhau
quá…”

Cốc Tử xì một tiếng, “Trẻ con tò mò quá, biết gì mà nói…”

Dược Dược cũng xì theo, “Tất nhiên con biết chứ, giờ bố mẹ chỉ muốn

vứt con đi.”

Trần Kiều bất ngờ với câu trả lời ngộ nghĩnh của con, anh ngồi xuống

xoa mặt Dược Dược mà cưng nựng, “Tiểu Dược à, sao con lại đáng yêu thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.