ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 450

con, thằng bé chỉ việc ngoan ngoãn mang đĩa thức ăn ra sô pha ngồi, vừa ăn
vừa xem tivi một cách mãn nguyện và ngon lành.

Dược Dược đang ăn thì đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì đó bèn quay lại

hỏi mẹ, “Mẹ ơi, sao dạo này mẹ không viết tiểu thuyết nữa ạ? Sao thế hả
mẹ?”

“Ờ…” Cốc Tử bối rối chưa biết trả lời con thế nào, bản thân cô cũng ngỡ

ngàng phát hiện ra hiện giờ mình nợ đã kha khá bản thảo rồi, mà thời gian
qua cô chẳng viết thêm được gì cả. Thời gian này cô cũng không hay lên
mạng chat, tránh không để biên tập tìm mình, tự chủ từ sau chắc sẽ không
dám nhận nhiều như vậy nữa. Từ khi ngủ cùng phòng với Trần Kiều, anh đã
ra quy định không cho cô ngồi máy tính khuya, nếu không có việc gì của
công ty phải làm gấp, cô nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời anh. Mà bây
giờ cô cũng không phải lo về kinh tế nhiều như trước nữa, cũng không phải
trả tiền phòng định kỳ nên chuyện tiền nong thoải mái hơn rất nhiều. Lát
sau, Cốc Tử mới tủm tỉm rồi trả lời con, “Mẹ mà viết nhiều thì không thể
nấu món ngon cho con ăn đâu.”

“Vâng ạ, mẹ viết nhiều quá thì còn đâu thời gian nấu cơm cho con nữa

nhỉ?” Dược Dược hỏi lại mẹ như để xác nhận, rồi nó làm bộ liếm mép, quay
sang thẽ thọt, “Mẹ ơi, món nem này mẹ làm ngon quá, mai mẹ làm nữa cho
con nhé.”

“Được rồi, con yêu.” Cốc Tử cười rồi tiếp tục quấn nem.

Khoảng mười rưỡi tối Cốc Tử gọi điện cho Trần Kiều, anh bắt máy rất

nhanh, “Quân Quân hả em?”

“Anh uống rượu hả?” Lần đầu tiên cô gọi điện cho anh để thúc giục anh

về như vậy, chưa quen nên cô chẳng biết nói những gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.