ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 53

Trần Kiều hoan hỉ ra mặt, anh vừa đứng dậy thì lại nghe tiếng quát của

ông, “Ai cho mày đứng lên!”

Trần Kiều lại vội quỳ xuống, anh định nói vài câu dễ nghe nhưng thấy

sắc mặt ông vẫn đầy nộ khí thì ngập ngừng, “Ông ơi, hiện nay chưa thích
hợp để gặp cháu nó đâu.”

“Mày nói gì?” Ông nội quắc mắt hỏi lại, vẻ không hài lòng.

“Có lẽ ông chỉ tiếc xót máu mủ của gia đình là thằng chắt của ông,

nhưng đối với cháu, cả hai mẹ con họ đều quan trọng như nhau. Cho nên,
cho nên cháu không muốn vì bất cứ lý do gì mà ông...” Trần Kiều thẽ thọt,
nói tới đây thì ấp úng.

“Láo toét! Mày tưởng ông nội mày là người cố chấp, cổ hủ hả? Khi xưa

mày hại đời con gái nhà người ta sao không sớm thừa nhận, hả? Nếu không
phải vì đứa trẻ đó thì mày còn định giấu giếm... giấu giếm cả thiên hạ
chuyện này mãi phải không?” Ông nội ngẫm nghĩ rồi thở dài, “Ta đã cho
người tìm hiểu qua về nó, chỉ là gia cảnh có hơi kém một chút, những thứ
khác đều không tồi. Nếu không phải vì cái thằng khốn nạn là mày thì có lẽ
cuộc đời nó đã rẽ sang hướng khác rồi.”

Trần Kiều chỉ biết im lặng lắng nghe, lời ông nói quả cũng có ý đúng

càng khiến anh đau đớn trong lòng, “Ông ơi, mọi sự đều là lỗi ở cháu, cháu
hiểu ý ông. Chỉ là đến giờ cô ấy vẫn không có ý gì với cháu, càng không có
ý định để thằng bé nhận cháu, cháu chỉ không muốn ông gây thêm rắc rối
cho cháu lúc này... Cháu muốn có chút thời gian để tự mình giải quyết.”

Nghe Trần Kiều nói vậy, sắc mặt ông nội không được tốt lắm, bà Trần

cũng chỉ biết im lặng nghe hai ông cháu nói chuyện. Đánh cũng đánh rồi,
mắng cũng mắng rồi, bản thân bà không dám có thêm ý kiến gì về việc này,
bà đành viện cớ đi lấy cho hai ông cháu chút đồ ăn đêm để ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.