ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 548

nhé!” Nói xong cậu nhanh chóng cúp điện thoại cái rụp, bên kia Trần Kiều
chỉ còn biết quay lại than thở với vợ, “Quân Quân, con trai chúng mình
giống ai vậy em? Nó nói năng với ba nó chẳng ra sao cả!”

“Ờ… có khi là gen di truyền đó.” Cốc Tử cười vang rồi quay ra ngắm

cảnh hoàng hôn đang buông, cô ôm lấy đứa con gái bé bỏng của mình thì
thầm, “Bàn Bàn, chị dâu con sẽ nhanh chóng bị anh con lừa về nhà thôi.”

***

Hôm nay, Trần Dược tan làm sớm, Đô Đô cũng đã thi xong môn cuối

cùng, cậu đứng ở cửa đợi cô. Dạo này thời tiết khá nóng nực, Trần Dược
đứng ngoài nhìn cô cúi đầu viết có vẻ rất thoải mái, lát sau cô đã làm xong,
ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của cậu đang mỉm cười với mình thì
ngượng ngùng đỏ mặt.

Chuông vừa reo, Đô Đô nộp bài cho giám thị rồi ra ngoài, mặt cô vẫn đỏ

bừng như ban nãy, Trần Dược áp tay mình vào má cô rồi bảo, “Đô Đô, anh
chờ thời khắc này đã từ lâu lắm rồi.”

"Ba bảo sẽ tới đón em.” Đô Đô lùi lại sau một bước hòng thoát khỏi nỗi

bối rối Trần Dược vừa gây ra cho mình.

“Anh đã nói ba em về rồi.” Trần Dược cười lém lỉnh, “Ba em đã đồng ý

rồi, còn em thì sao?”

"Gì ạ?”

Cậu đưa tay ra nắm lấy tay cô, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, cậu dắt cô đi

được nửa đường thì dừng lại hỏi, “Đô Đô, em đang nghĩ gì mà ngây người
ra vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.