ANH CHỒNG STOCKHOLM, NGƯỜI TÌNH PARIS VÀ CẬU BẠN THÂN BANGKOK - Trang 58

Do làm việc lâu với những sợi chỉ trắng siêu mảnh và những chi

tiết thêu quá nhỏ, nhiều người phụ nữ ở Burano ngày xưa đã bị mù
trước khi tròn 30 tuổi. Chuyện kể rằng, để cho đôi mắt những người
phụ nữ được nghỉ ngơi, những người đàn ông trên đảo đã quyết định
sơn những ngôi nhà của họ với những màu sắc tươi vui, rực rỡ. Và
thế rồi, cứ năm nay sang năm khác, cả thành phố bị hô biến
thành một cầu vồng khổng lồ trên biển.

Tôi như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, đi lang thang rồi không

ngừng ồ à lên bởi những ngôi nhà đáng yêu như truyện cổ tích hay
những ô cửa sổ rực rỡ hoa. Mỗi căn nhà một sắc màu, toàn là tông
Neon chói, nhưng lại kết hợp rất ngọt như chiếc váy cầu vồng
của Marc Jacobs hay bộ sưu tập block color của ZARA. Đi sâu vào
những con ngõ, tôi còn may mắn gặp một bà cụ già người Ý ngồi tỉ
mẩn thêu ren và một gia đình làm lễ thôi nôi cho con nên trang hoàng
nhà cửa như một món quà.

"Hemingway đã sai toét ở Burano rồi", tôi lẩm bẩm. Ở Burano,

mọi người bận rộn hơn ông ấy nghĩ: họ bận trang hoàng hòn đảo.

Khi hoàng hôn buông xuống, từng đoàn khách du lịch cuối cùng

rời hòn đảo về với đảo chính Venice. Tôi ngồi lặng lẽ trên bến tàu,
ngắm hoàng hôn nỗ lực phủ một màu tím vàng chan chứa lên đảo.
Nhưng dù bóng tối có cố gắng đến đâu, nó cũng không thể làm
cho hòn đảo mất đi vẻ lạc quan như cách Burano nói với thế giới:
Nếu thành phố của bạn không có kỳ quan, hãy cùng nhau tạo nên
một thứ gì đó! .

Khờ dại lần thứ n

Tôi bất ngờ là mình lại yêu Venice như thế. Một chút tiếc nuối

rằng sao tôi không yêu Venice sớm hơn, yêu như thế này ngay từ
lần đầu gặp mặt để đỡ phí hoài những ngày xưa. Rời Venice, tôi
nhận ra mình lại như những kẻ tình si khác của Venice - trăm lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.