“Trừ khi ông ấy bắt đầu ăn từ hồi rất trẻ,” Artemis châm biếm.
Tôi đỏ mặt, thấy mình thật ngu ngốc, và vờ sắp xếp lại mấy túi trà.
Nói một cách trung thực, tôi cảm thấy hơi bị xúc phạm. Tại sao
Connor phải nói điều đó? Tôi biết anh muốn hoàn toàn tập trung vào công
việc và cư xử đúng quy tắc khi chúng tôi ở chỗ làm. Nhưng điều đó không
đồng nghĩa với việc phải đối xử tệ với tôi, phải không nào? Là tôi thì tôi sẽ
luôn bảo vệ anh.
“Quan điểm của riêng tôi,” Artemis đang nói, “là nếu thanh kẹo
Panther không hiệu quả, chúng ta nên chặt phăng nó đi. Nó rõ ràng là một
sản phẩm có vấn đề.”
Tôi nhìn lên hoảng sợ. Họ không thể từ bỏ thanh kẹo Panther!
Ông tôi sẽ mang gì tới giải bowling đây?
“Chắc chắn là quá trình thay đổi thương hiệu hướng đến khách hàng
và hoàn toàn dựa trên chi phí...” ai đó bắt đầu.
“Tôi không đồng ý.” Artermis vươn người về phía trước. “Nếu chúng
ta muốn tối đa hóa đổi mới tư duy theo cách hợp lý và hiệu quả thì chắc
chắn chúng ta cần tập trung vào những thế mạnh chiến lược...”
“Xin lỗi,” Jack Harper nói, giơ tay lên. Đây là lần đầu tiên anh ta lên
tiếng, và mọi người quay sang nhìn. Không khí chờ đợi treo lơ lửng trong
không gian, và Artermis đỏ bừng mặt tự mãn. “Vâng, thưa anh Harper?” cô
ta nói.
“Tôi không hiểu cô đang nói về điều gì,” anh ta nói.
Cả căn phòng lao xao sửng sốt, và tôi khịt mũi cười dù không có ý
làm thế.