ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 163

“Không!” tôi an ủi, và với lấy chiếc chổi đánh phấn. Khi ngước lên

lần nữa, tôi thấy Lissy đang nhìn vào vai mình.

“Cái gì vậy?”

“Cái gì cơ?” tôi nói vẻ ngây thơ, và sờ vào trái tim nhỏ xíu lấp lánh

trên bả vai. “Ồ cái này hả. Đúng, nó được dính vào đó. Tớ chỉ dính nó lên
đó cho vui thôi.” Tôi lấy chiếc áo hở vai, buộc dây, và đút chân vào đôi bốt
da lộn mũi nhọn. Tôi mua nó trong cửa hàng Sue Ryder cách đây một năm,
và nó đã trầy xước đôi chỗ, nhưng trong bóng tối ta hầu như không thể nhìn
thấy.

“Cậu có nghĩ trông chúng ta hơi quá cầu kỳ không?” Lissy nói khi tôi

đi tới đứng cạnh cô ấy trước gương. “Thế nếu họ đều mặc quần jean thì
sao?”

“Chúng ta cũng đang mặc quần jean mà!”

“Nhưng nếu họ mặc những cái áo chui đầu dày cộp còn chúng ta thì

trông thật ngớ ngẩn?”

Lissy lúc nào cũng bị hoang tưởng về những gì người khác sẽ mặc.

Vào bữa tiệc Giáng sinh đầu tiên ở phòng luật sư, cô ấy còn không biết liệu
“lễ phục” có nghĩa là mặc váy dài hay chỉ cần áo lấp lánh, và buộc tôi phải
đi cùng, đứng ngoài cửa với khoảng sáu bộ quần áo trong túi để cô ấy có
thể nhanh chóng thay đổi. (Tất nhiên chiếc váy ban đầu mà cô ấy mặc hoàn
toàn ổn. Tôi đã nói với cô ấy thế rồi.)

“Họ sẽ không mặc mấy cái áo chui đầu dày cộp đâu,” tôi nói. “Nào,

đi thôi.”

“Chúng ta không thể!” Lissy nhìn đồng hồ. “Vẫn còn quá sớm.”

“Ta có thể chứ. Chúng ta có thể làm một ly trên đường tới một bữa

tiệc với những người nổi tiếng khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.