ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 164

“Ồ, đúng.” Mặt Lissy sáng lên. “Hay lắm. Đi thôi!”

Chúng tôi chỉ mất khoảng mười lăm phút đi xe buýt từ Islington tới

Clerkenwell. Lissy dẫn tôi đi dọc một con phố vắng vẻ gần chợ Smithfield,
toàn nhà kho và những tòa nhà văn phòng bỏ không. Sau đó chúng tôi rẽ ở
một góc phố, rồi một góc phố nữa, cho tới khi chúng tôi đứng trong một
con hẻm nhỏ.

“Được rồi,” Lisssy nói, đứng dưới cột đèn đường nhìn vào một mẩu

giấy nhỏ. “Nó được giấu kín ở nơi nào đó.”

“Không có biển hiệu nào sao?”

“Không. Điểm chính yếu là, không ai ngoài thành viên biết nó nằm ở

đâu. Ta phải gõ đúng cánh cửa và hỏi Alexander.”

“Alexander là ai?”

“Tớ không biết.” Lissy nhún vai. “Đó là mật khẩu.”

Mật khẩu! Chuyện này càng lúc càng trở nên tuyệt hơn. Khi Lissy

nhìn vào hệ thống liên lạc trên tường, tôi nhìn quanh vẩn vơ. Con phố này
hoàn toàn không có đặc điểm gì rõ rệt. Trên thực tế, trông nó khá tồi tàn.
Chỉ là những hàng cửa giống nhau và những ô cửa sổ trống hoác, và hầu
như không có dấu hiệu của sự sống. Nhưng hãy nghĩ mà xem. Ẩn dưới bề
ngoài đáng sợ này là cả một xã hội những người nổi tiếng của London!

“Chào, Alexander có ở đó không?” Lissy căng thẳng hỏi. Một thoáng

yên lặng, sau đó như thể có phép thuật, cánh cửa mở ra.

Ôi Chúa ơi. Nơi này giống như trong truyện cổ Aladin hay gì đó.

Nhìn nhau e dè, chúng tôi đi dọc một hành lang được chiếu sáng và rộn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.