ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 213

những chuyện bất tiện đó. Anh ấy biết Emma thích gì. Anh ấy biết cậu ấy
quan tâm đến điều gì. Rõ ràng họ đã rất hợp nhau.”

“Vậy thì, tớ không dính dáng gì đến chuyện này đâu nhé,” Jemima

nói, vẫn lắc đầu. “Cậu sẽ mặc gì?” Mắt cô ta nheo lại. “Quần áo của cậu
đâu rồi?”

“Cái váy đen của tớ,” tôi nói ngây thơ. “Và đôi xăng đan có quai.”

Tôi chỉ ra sau cửa, nơi đang treo cái váy đen.

Mắt Jemima nheo hơn nữa. Chắc chắn cô ta có thể làm sĩ quan cận vệ

tốt của Hitler, tôi thường nghĩ vậy.

“Cậu không được mượn váy của tớ.”

“Không!” tôi phẫn nộ nói. “Thật tình, Jemima à, tớ có quần áo của tớ,

cậu biết đấy.”

“Được thôi. Thế nhé. Chúc cậu vui vẻ.”

Lissy và tôi chờ cho tiếng bước chân của cô ta gõ xa dần cuối hành

lang và tiếng cửa trước sập lại.

“Được rồi!” tôi háo hức, nhưng Lissy giơ tay lên.

“Chờ đã.”

Cả hai chúng tôi cùng ngồi yên trong vài phút. Rồi chúng tôi nghe

tiếng cửa trước mở ra rất nhẹ.

“Cô ta định bắt quả tang chúng ta,” Lissy suỵt. “Chào!” cô ấy nói, cất

cao giọng. “Có ai ngoài đó vậy?”

“Ồ, chào các cậu,” Jemima nói, xuất hiện ở cửa phòng. “Tớ quên son

bóng.” Mắt cô ta lướt nhanh khắp phòng.

“Có lẽ cậu sẽ không tìm thấy nó ở đây đâu,” Lissy nói vẻ ngây thơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.