ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 229

Tôi trở lại bàn, cảm thấy tích cực hơn một chút. Một người phục vụ

xuất hiện giúp tôi ngồi vào ghế, và khi ngồi xuống, tôi trao cho Jack một cái
nhìn ấm áp nhất và thông cảm nhất mà mình có thể tạo ra. “Jack, mọi
chuyện ổn cả chứ?”

Anh ấy nhíu mày.

“Tại sao em lại hỏi vậy?”

“Ừm, anh cứ thoắt ẩn thoắt hiện. Em chỉ băn khoăn không biết có

chuyện gì… anh muốn nói không.”

“Không sao đâu,” anh nói cộc lốc. “Cảm ơn em.” Giọng anh đúng

kiểu “kết thúc câu chuyện ở đây”, nhưng tôi đâu có dễ dàng từ bỏ như vậy.

“Anh có tin gì không vui sao?”

“Không.”

“Đó có phải... chuyện công việc?” Tôi khăng khăng muốn biết.

“Hay... đó là chuyện cá nhân...”

Jack ngước nhìn, một tia giận dữ lóe lên trên mặt.

“Anh đã bảo không có gì mà. Thôi đi.”

Tuyệt. Câu nói đó trả tôi về đúng vị trí của mình, đúng không nào?

“Anh chị có muốn ăn tráng miệng không ạ?” Giọng một người phục

vụ cắt ngang suy nghĩ của tôi, và tôi cười gượng với anh ta.

“Thực ra, có lẽ là không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.