ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 236

“Tôi có thẻ tín dụng American Express,” Jack nói, sờ túi quần.

“Anh không thể trả tiền vé xe buýt bằng thẻ tín dụng American

Express!” tôi nói, đảo mắt. “Chẳng lẽ anh không biết điều đó sao? Mà thôi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tấm thẻ xe buýt của mình trong vài giây. “Em nghĩ
em muốn đi một mình, nếu anh không phiền.”

“Anh hiểu,” Jack nói bằng giọng khác. “Có lẽ tôi nên xuống xe,” anh

nói với người lái xe. Rồi anh nhìn tôi. “Em vẫn chưa trả lời anh. Liệu chúng
ta có thể thử lại một lần nữa? Đêm mai. Và lần này chúng ta sẽ làm bất cứ
điều gì em muốn. Em sẽ là người quyết định.”

“Được.” Tôi cố gắng nhún vai ra vẻ chẳng có gì quan trọng, nhưng

khi bắt gặp cái nhìn của anh, tôi nhận ra mình cũng mỉm cười.

“Lại tám giờ nhé?”

“Tám giờ. Và anh để xe ở nhà,” tôi khẳng định thêm. “Chúng ta sẽ

làm mọi việc theo cách của em.”

“Tuyệt! Anh mong chờ điều đó. Chúc em ngủ ngon, Emma.”

“Chúc anh ngủ ngon.”

Khi anh quay người dợm bước xuống, tôi trèo cầu thang lên tầng trên.

Tôi tới hàng ghế đầu, nơi tôi luôn ngồi khi còn bé, và nhìn trân trân ra ngoài
màn đêm mưa gió của London. Nếu tôi nhìn như thế đủ lâu, những bóng
đèn đường sẽ nhòe đi như kính vạn hoa. Như cảnh thần tiên.

Xoay mòng mòng trong đầu tôi là hình ảnh người phụ nữ mặc áo

vàng, ly cocktail hồng, gương mặt Jack khi tôi nói tôi sẽ đi, người phục vụ
mang áo khoác tới cho tôi, xe của Jack đi tới bến xe buýt... Tôi gần như
không thể hiểu nổi mình đang nghĩ gì. Tất cả những gì tôi có thể làm là
ngồi đó, nhìn chằm chằm ra ngoài trời, tiếp nhận những âm thanh dễ chịu
quen thuộc xung quanh. Tiếng ken két và gầm gừ quen thuộc của động cơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.