ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 261

“Cảm ơn. Xin chúc mừng.”

“Hy vọng bữa tiệc diễn ra tốt đẹp,” Jack nói, và siết nhẹ cánh tay tôi.

“Đừng lo, Emma, sao mà em biết được chứ.”

“Bạn thân mến, tôi rất tiếc!” Antonio nói khi thấy mặt tôi. “Một tối

khác nhé, tôi sẽ dành cho cô bàn đẹp nhất. Cô cứ gọi trước, cho tôi biết...”

“Tôi sẽ làm thế,” tôi cố gắng mỉm cười. “Cảm ơn, Antonio.”

Tôi thậm chí còn không dám nhìn Jack. Tôi kéo anh cả ngần ấy chặng

đường tới Clapham khốn kiếp để rồi nhận được điều này.

Tôi phải cứu vãn tình huống này. Thật nhanh.

“Ta sẽ tới quán rượu,” tôi nói ngay khi chúng tôi bước ra vỉa hè.

“Ngồi uống một ly thì có gì không hay chứ?”

“Nghe hay đấy,” Jack nhẹ nhàng nói, và đi theo tôi khi tôi vội vã đi

dọc phố tới một cái biển đề Đầu Ngựa, và đẩy cửa mở ra. Tôi chưa từng vào
quán rượu này, nhưng chắc chắn nó khá...

Được thôi. Có lẽ là không.

Đây chắc hẳn là quán rượu tệ hại nhất tôi từng thấy trong đời. Những

tấm thảm xác xơ, không âm nhạc, và không có dấu hiệu gì của sự sống
ngoài một người đàn ông bụng phệ.

Tôi không thể hẹn hò với Jack trong này. Đơn giản là không thể.

“Được rồi!” tôi nói, đóng sập cửa lại. “Hãy nghĩ lại xem nào.” Tôi

lướt thật nhanh khắp phố, nhưng ngoài tiệm Antonio ra, mọi quán khác đều
đóng cửa, trừ một vài tiệm bán đồ ăn mang về trông thật tệ hại và một cửa
hàng cho thuê ô tô. “Ừm… hãy gọi taxi quay trở lại thành phố!” Tôi nói, tỏ
ra nhanh trí. “Sẽ không mất mấy thời gian.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.