ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 339

dường như mấy người đó không thể lên tới đỉnh cao mà không giẫm đạp lên
vài người khác trên đường đi. Họ sẽ phải khá nhẫn tâm để có thể thành
công đến vậy.” Anh ta ngừng lời, quan sát khi tôi cố gắng ngăn dòng nước
mắt mà không được. “Emma, tôi cho cô một lời khuyên nhé?”

“Sao?” Tôi nhìn lên, lau mắt.

“Hãy giải tỏa điều đó khi tập quyền cước. Dùng sự công kích. Dùng

nỗi đau.”

Tôi nhìn anh ta, đầy hoài nghi. Chẳng lẽ anh ta không nghe thấy hay

sao?

“Aidan, tôi không tập quyền cước!” Tôi nghe tiếng mình la lên chói

tai. “Tôi không tập quyền cước, được chứ? Tôi chưa từng!”

“Không ư?” Anh ta bối rối. “Nhưng cô nói...”

“Tôi đã nói dối!”

Một thoáng lặng đi.

“Được thôi,” cuối cùng Aidan nói. “Thế đấy... đừng lo. Cô có thể tập

thứ gì đó có tác dụng nhẹ hơn. Thái cực quyền, có lẽ...” Anh ta nhìn tôi
lưỡng lự. “Nghe này, cô có muốn uống gì đó không? Thứ gì đó làm cô bình
tĩnh lại? Tôi có thể làm cho cô một ly chuối xoài có cúc La Mã, với chút
nhục đậu khấu mang lại cảm giác êm dịu.”

“Không, cảm ơn.” Tôi hỉ mũi, hít một hơi thật sâu, rồi cầm lấy túi.

“Có lẽ tôi sẽ về nhà.”

“Cô sẽ ổn chứ?”

“Tôi sẽ ổn thôi.” Tôi nặn ra một nụ cười. “Tôi ổn rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.