ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 347

thế cơ mà. Đổi ý về chuyện trở về Mỹ... rồi chuyến xe buýt... rồi mang cho
cậu món cocktail hồng đó...”

“Thì thế mới nói.” Tôi có thể cảm thấy nước mắt lại dâng lên, và

chớp mắt thật mạnh để ngăn lại. “Chính điều đó khiến cho mọi chuyện thật
đáng hổ thẹn. Anh ta biết chính xác tớ thích gì. Trên chuyến bay tớ đã nói
với anh ta rằng tớ thấy chán Connor. Anh ta biết tớ muốn một mối tình kích
thích, hấp dẫn, và vô cùng lãng mạn. Anh ta cho tớ mọi thứ anh ta biết tớ sẽ
thích. Và tớ tin vào điều đó... bởi vì tớ muốn tin.”

“Cậu nghĩ toàn bộ chuyện này là một kế hoạch lớn sao?” Lissy cắn

môi.

“Tất nhiên đó là một kế hoạch,” tôi nói trong nước mắt. “Anh ta cố ý

theo tớ đi khắp nơi, quan sát mọi điều tớ làm, anh ta muốn tham gia vào
cuộc đời tớ! Hãy xem cách anh ta tới soi mói khắp phòng ngủ của tớ. Thảo
nào anh ta tỏ ra quan tâm đến vậy. Tớ cho là anh ta vẫn liên tục ghi chép lại.
Tớ cho là anh ta có máy ghi âm ở trong túi. Và tớ đã... mời anh ta vào.” Tôi
uống một ngụm rượu lớn và hơi rùng mình. “Tớ sẽ không bao giờ tin đàn
ông nữa. Không bao giờ.”

“Nhưng anh ta có vẻ rất dễ thương!” Lissy buồn bã. “Tớ không tin

nổi anh ta lại độc ác như vậy.”

“Lissy…” tôi nhìn lên. “Sự thật là một người như vậy không thể lên

tới đỉnh cao thành công nếu không tàn nhẫn giẫm đạp lên người khác. Đời
là thế mà.”

“Chẳng lẽ vậy sao?” Cô ấy nhìn tôi, lông mày nhíu lại. “Có lẽ cậu nói

đúng. Chúa ơi, thật buồn làm sao.”

“Emma phải không?” một giọng nói chói tai cất lên, và Jemima xuất

hiện ở ban công, mặc áo choàng trắng và đắp mặt nạ dưỡng da, mắt nheo lại
giận dữ. “Vậy đấy! Cô gái tớ-không-bao-giờ-mượn-quần-áo-của-cậu. Cậu
có gì để nói về đôi giày hở gót Prada của tớ không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.