ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 383

Tôi sửng sốt đến nỗi suýt thì phá lên cười nên đành giả vờ ho. “Nick

cũng trêu chọc tôi...”

“Anh cũng sẽ sa thải anh ta.” Jack nghĩ một lúc. “Hay thế này, bất cứ

ai trêu chọc em, anh sẽ sa thải họ.”

Lần này tôi không thể không cười khúc khích.

“Anh sẽ chẳng còn lại ai đâu.”

“Vậy cứ thế đi. Điều đó sẽ dạy cho anh một bài học. Dạy cho anh một

bài học vì đã quá vô tâm.”

Trong một lúc, chúng tôi đứng nhìn nhau dưới ánh mặt trời. Tim tôi

đập dồn dập. Tôi không chắc phải nghĩ gì nữa.

“Cô có muốn mua vài bông thạch nam may mắn không?” Một phụ nữ

mặc áo len hồng đột nhiên giơ cành hoa bọc giấy kim loại vào mặt tôi, và
tôi lắc đầu cáu kỉnh.

“Thạch nam may mắn không, thưa ngài?”

“Tôi sẽ lấy cả giỏ,” Jack nói. “Tôi nghĩ tôi cần đến nó.” Anh móc ví,

đưa cho người phụ nữ hai tờ 50 bảng, và lấy cái giỏ từ tay bà ta. Trong suốt
thời gian đó, mắt anh vẫn không rời mắt tôi.

“Emma, anh muốn bù đắp chuyện này cho em,” anh nói, khi người

phụ nữ vội vã bước đi. “Liệu chúng ta có thể ăn trưa? Uống gì đó? Một ly
sinh tố chăng?” Mặt anh thoáng một nét cười, nhưng tôi không cười lại. Tôi
bối rối đến mức không cười nổi. Tôi có thể cảm thấy một phần trong tôi bắt
đầu dịu bớt, tôi có thể cảm thấy một phần trong tôi bắt đầu tin anh. Muốn
tha thứ cho anh. Nhưng đầu óc tôi vẫn rối bời. Mọi chuyện vẫn không ổn ở
đâu đó.

“Em không biết,” tôi nói và xoa mũi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.