ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 402

“Có lẽ chúng tôi đã thảo luận ý tưởng đó,” anh ta nói, tránh không

nhìn vào mắt tôi. “Tôi không nhớ lắm. Nhưng cô biết đấy, có điều cô phải
học, Emma, rằng marketing luôn là hoạt động theo nhóm...”

“Đừng có tỏ vẻ hạ cố với tôi! Đây không phải là làm việc nhóm. Đó

hoàn toàn là ý tưởng của tôi. Tôi đặt quảng cáo đó là vì ông tôi!”

Mẹ kiếp. Tôi không định bật ra câu đó.

“Trước tiên là bố mẹ cô. Bây giờ là ông cô,” Paul nói, quay sang nhìn

tôi. “Emma, hãy nhắc lại cho tôi, đây có phải là tuần Mang Cả Gia Đình
Tới Công Ty không?”

“Không! Chỉ là...” tôi bắt đầu, cảm thấy nóng bừng dưới cái nhìn của

ông ta. “Ông nói ông sẽ cắt bỏ thanh kẹo Panther, vì thế tôi… tôi nghĩ tôi sẽ
giảm giá một chút cho ông tôi và bạn bè của ông, để họ có thể tích trữ. Tôi
cố gắng nói với ông ở cuộc họp quan trọng đó, rằng ông tôi thích kẹo
Panther! Và tất cả bạn bè của ông tôi cũng vậy. Nếu ông hỏi tôi, ông nên
quảng cáo thanh kẹo Panther đó với họ, chứ không phải với mấy cô cậu
nhóc ngoài kia.”

Yên lặng. Paul ngây người sửng sốt.

“Cô biết đấy, ở Scandinavi, họ cũng đi tới kết luận đó,” ông ta nói.

“Đó là điều mà nghiên cứu mới này cho thấy.”

“Ồ,” tôi nói. “Vậy... thế đấy.”

“Sao thế hệ cũ lại thích kẹo Panther đến vậy nhỉ, Emma? Cô có biết

không?” Giọng ông ta thực sự quan tâm.

“Có, tất nhiên là tôi biết.”

“Đó là nhờ sức mạnh kinh tế của giới trung niên,” Nick chêm vào với

vẻ hiểu biết. “Dịch chuyển nhân khẩu trong dân số về hưu chiếm...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.