ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 409

“Cậu không thể về nhà!” tôi hoảng hốt kêu lên, và cố gắng giật quần

áo khỏi tay cô ấy. “Lissy, cậu sẽ ổn thôi! Hãy nghĩ về chuyện đó mà xem.
Đã bao nhiêu lần cậu phải đứng trước một tòa án lớn nói một bài thật là dài
trước mặt cả đống người, và nếu cậu làm sai, một người vô tội có thể phải
vào tù?”

Lissy sững sờ nhìn tôi như thể tôi bị điên.

“Đúng, nhưng việc đó dễ mà!”

“Ừm...” Tôi tuyệt vọng tìm cách thuyết phục. “Thế đấy, nếu giờ rút

lui, cậu sẽ luôn hối tiếc. Cậu sẽ luôn nhớ lại và ước gì mình đã hoàn thành
việc này.”

Lissy yên lặng. Tôi gần như có thể thấy đầu óc cô ấy đang hoạt động

bên dưới những chiếc lông chim và mọi thứ.

“Cậu nói đúng,” cuối cùng cô ấy nói, và buông quần áo ra. “Được

thôi, tớ sẽ làm. Nhưng tớ không muốn cậu xem. Hãy... gặp tớ sau chương
trình này. Không, thậm chí đừng làm thế. Hãy tránh xa. Hãy tránh thật xa.”

“Được,” tôi lưỡng lự. “Tớ sẽ đi nếu cậu thực sự muốn....”

“Không!” Cô ấy xoay người lại. “Cậu không thể đi được! Tớ đổi ý

rồi. Tớ cần cậu ở đó!”

“Được thôi,” tôi nói, thậm chí còn lưỡng lự hơn, đúng lúc chiếc loa

Tannoy trên tường phát bài “Đây là cuộc gọi mười lăm phút của bạn!”

“Vậy tớ sẽ đi nhé,” tôi nói. “Để cậu khởi động một chút.”

“Emma.” Lissy tóm lấy cánh tay tôi và nhìn tôi căng thẳng. Cô ấy giữ

chặt đến nỗi làm tôi đau điếng. “Emma, nếu có bao giờ tớ nói muốn làm
việc gì tương tự thế này, cậu phải ngăn tớ lại đấy. Cho dù tớ nói gì đi nữa.
Hãy hứa cậu sẽ ngăn tớ lại đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.