ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 70

“Thế còn những tấm thiệp này thì sao?” Tôi lôi ra một bó những tấm

thiệp Giáng sinh cũ.

“Ông không bao giờ vứt thiệp chúc mừng đi.” Ông nhìn tôi thật lâu.

“Khi cháu tới tuổi ông; khi những người cháu biết và yêu thương cả đời bắt
đầu ra đi... cháu sẽ muốn lưu giữ mọi đồ lưu niệm. Cho dù nhỏ đến thế
nào.”

“Cháu có thể hiểu điều đó,” tôi nói, cảm thấy xúc động. Tôi với lấy

chiếc thiệp gần nhất, mở ra và vẻ mặt tôi thay đổi. “Ông! Cái này là của
Hãng Bảo dưỡng Thiết bị Điện Smith, 1965.”

“Frank Smith là một người rất tốt bụng...” ông bắt đầu.

“Không!” Tôi kiên quyết đặt tấm thiệp xuống sàn. “Cái đó phải ra đi.

Và ông cũng không cần tấm thiệp từ...” tôi mở tấm thiệp tiếp theo. “Hãng
Cung cấp Khí đốt Southwestern. Và ông không cần tới hai mươi số báo cũ
của tờ Punch.” Tôi để tất cả số đó lên đống rác. “Thế còn cái gì đây?” Tôi
lại thò tay vào hộp lôi ra một phong bì ảnh. “Những tấm hình này có thực là
thứ ông muốn...”

Có điều gì đó nhói đau trong tim và tôi ngừng lời, giữa chừng.

Tôi đang nhìn một tấm ảnh chụp tôi và bố mẹ, ngồi trên một băng ghế

trong công viên. Mẹ mặc váy hoa, và bố đội một chiếc mũ che nắng ngớ
ngẩn, còn tôi khoảng chín tuổi ngồi trên đầu gối bố ăn kem. Tất cả chúng
tôi trông rất hạnh phúc bên nhau.

Lặng đi không nói nên lời, tôi chuyển sang tấm ảnh khác. Tôi đội

chiếc mũ của bố và chúng tôi đều đang cười bò vì chuyện gì đó. Chỉ ba
chúng tôi.

Chỉ có chúng tôi. Trước khi Kerry bước vào cuộc đời chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.