ANH CÓ THIẾU NGƯỜI YÊU KHÔNG? - Trang 105

“Thầy chưa nhận lời em mà!” Trần Khinh cố chấp đưa tay ra, định níu kéo

người đó. Sau đó cô chớp mắt, phát hiện ra mình vẫn chưa hết hi vọng.

Cô nắm chặt bàn tay, cảm giác tính đàn hồi của nó.

“Thầy Hạ, sao thầy quay lại?” Trần Khinh hơi ngẩn người, nhưng không

buông tay ra.

“Quay lại để nói em biết là tôi không dựa vào việc bán sắc, chuyện tôi đã

nói được thì sẽ làm được. Còn nữa…” Anh hậm hực đánh vào tay Trần Khinh,
“Đừng có nắm bậy bạ”.

“À...”

Đêm hôm đó đối với Trần Khinh mà nói, đã định trước là sẽ không thể ngủ

nổi, còn đối với Hạ Đông Giá bị chạm vào tâm tư thì làm sao lại không giống?

Tâm sự của anh bắt nguồn từ câu “bán sắc” của Trần Khinh.

Chín giờ tối, trước ô cửa sổ tầng năm trong tòa nhà tiến sĩ, tay anh cầm điếu

thuốc lá cháy dở, thẫn thờ nhìn ra ngoài. Câu nói của Trần Khinh nếu rơi vào tai
kẻ khác thì có lẽ chỉ là do một cô gái ái mộ anh mà nói ra nỗi lo trong lòng,
nhưng đối với anh thì lại có một sự mỉa mai vô cùng, Hàng Chu, mối tình đầu của
anh, chưa từng nghiêm túc bày tỏ với anh bao giờ.

Việc này nếu nói với người khác thì có lẽ sẽ bị người ta xem là một câu

chuyện đùa. Một thiên tài của Học viện Y, được bao thầy hướng dẫn giành giật,
lại đi yêu đơn phương một người, câu này mà nói ra thì ai tin chứ?

Nhưng đó là sự thật.

Vờn nửa điếu thuốc trong tay, một cảm giác lạc lõng không thể hình dung cứ

lởn vởn mãi xung quanh người đàn ông ấy.

Đúng lúc anh bị giam hãm trong thứ cảm xúc đó mà khó bứt ra được, thì bên

ngoài bỗng vẳng đến tiếng gõ cửa nhịp nhàng khe khẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.