ANH CÓ THIẾU NGƯỜI YÊU KHÔNG? - Trang 118

Hàng Chu tháo tai nghe xuống, nhìn ra cửa rồi vẫy tay, nụ cười tỏ vẻ bất ngờ

và hào hứng: “Sao em đến đây? Mau vào đi, đứng ngây ra đó làm gì, vào đi chứ”.

“Hả, vâng”. Trần Khinh hoàn hồn rồi trả lời, im lặng bước vào. Nếu không

bị phát hiện thì chắc chắn cô còn đứng bên ngoài suy nghĩ một lúc nữa, cô không
sợ nhìn thấy Hàng Chu, mà sợ gặp phải Hạ Đông Giá trong phòng Hàng Chu.

Khi cô nhìn xuyên qua phòng, nhìn căn phòng bệnh trống trải sạch sẽ và cả

Hàng Chu đang nằm trên giường, thì sự thấp thỏm nãy giờ cuối cùng đã được xoa
dịu, cô thở hắt ra ngoài.

Hạ Đông Giá không có đây.

Yêu đơn phương có lúc giống như một kỳ thi biết rõ là thi chẳng ra sao,

nhưng trước khi biết kết quả thì lúc nào cũng hy vọng rằng mèo mù vớ được cá
rán, bản thân có đủ may mắn để vượt qua.

Trần Khinh cũng mong mỏi như vậy, nhưng bây giờ cơ bản là cô đã mất đi

mọi hy vọng rồi.

“Cô Hàng, đây là trái cây em mua cho cô”. Cô đến cạnh giường, cung kính

đưa đồ trong tay ra, “Em đã biết rằng cô vì giúp em mới bị thương. Cảm ơn cô,
xin lỗi cô”.

“Trần Khinh, với tôi em không cần khách sáo như thế”.

Nụ cười nhiệt tình của Hàng Chu không khiến Trần Khinh cảm thấy thoải

mái hơn, Hàng Chu đành bất lực nhún vai, chấp nhận khoảng cách giữa họ.

Hàng Chu nói: “Tôi quyết định giúp em cũng là vì một người”.

Trần Khinh cúi đầu lén bĩu môi, vì Hạ Đông Giá chứ gì?

“Không phải Hạ Đông Giá, nhưng người này có liên quan đến Hạ Đông

Giá”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.