ANH CÓ THIẾU NGƯỜI YÊU KHÔNG? - Trang 127

Hai tiếng “hắt xì, hắt xì” vang lên, Diệp Lý hoàn toàn quên mất hình tượng,

cậu ôm mặt nhảy chồm lên: “Trần Khinh, cậu đang phun nước hả!”

“Xin lỗi”, Trần Khinh cúi gập người xin lỗi, “Tôi về phòng uống thuốc đây,

hình như bị cảm thật rồi!”

“Đừng cúi nữa, lau mặt cho tôi!” Thái độ ngoan ngoãn của Trần Khinh

khiến Diệp Lý muốn nổi cáu cũng không thể, cậu móc khăn giấy ra, vốn muốn
nhờ “bạn gái” giúp mình lau mặt mũi cho sạch, nào ai ngờ “bạn gái” của cậu
đúng là nói được làm được, “về phòng” mất rồi.

Shit!

Gần như muốn nhìn xuyên thấu qua bóng lưng Trần Khinh, Diệp Lý nhớ

đến câu nói: trên chiến trường, nội gián mãi mãi có sức sát thương mạnh hơn kẻ
thù.

Cái cô nàng Trần Khinh này! Cậu nghiến răng, bất thình lình nghe thấy

người mà cậu ghét nhất đang nói chuyện với cậu.

“Diệp Lý, cậu và bạn gái tình cảm tốt thật”.

Một câu nói bình thường khiến Diệp Lý tức đến phát run, cậu trừng mắt

nhìn Hạ Đông Giá, anh đang nhìn theo Trần Khinh đi xa dần.

Lúc mới gặp, con người lúc nào cũng quen xem cô gái mập mạp kia là quả

cà chua mềm nhũn, nhưng thực sự thì ai mới có thể bóp được quả cà chua ấy?

Có lẽ thật sự cần phải nói chuyện với cô rồi, Hạ Đông Giá nghĩ.

Trần Khinh mới nói cô bị cảm xong, chưa tới trạm xe bus đã thực sự “hắt

xì” một tiếng, một cái hắt hơi hàng thật giá thật. Xoa xoa mũi, cô nhớ lại câu nói
mà bố đã nói với cô: Không thể nói linh tinh rằng mình bị bệnh.

Cô thở dài, thầm nghĩ xem ra lần sau không thể nói linh tinh được.

Nhưng mấy hôm sau, cô nhận ra bây giờ hối hận cũng đã quá muộn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.