ANH CÓ THIẾU NGƯỜI YÊU KHÔNG? - Trang 141

Ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn đối phương, nhưng đổi lại là câu trả lời

khiến anh thất vọng…

“Nhưng tôi không muốn như thế.”

Không còn gì xa hơn khoảng cách giữa hai đường thẳng song song, rõ ràng

gần ngay trước mắt nhưng lại không tài nào chạm tới đường giới tuyến cho dù là
rất nhỏ.

Câu trả lời khẽ khàng mang đến khoảng cách xa ngoài ngàn dặm, Hạ Đông

Giá sững sờ rồi hất mạnh tay: “Thế thì em đi đi!”

Tiếng hét cùng âm thanh nứt vỡ kinh khủng làm Trần Khinh giật mình, đồng

thời cũng dọa cả Hạ Đông Giá, anh nhìn lớp vỏ ngoài của bình nước và sáng lấp
lánh vướng đầy đất, ánh mắt di chuyển đến chiếc quần lửng của Hàng Chu.

Chiếc quần màu đen ôm gọn nửa bắp chân, làn da trắng trẻo không còn mà

bây giờ chỉ thấy ướt đẫm và đỏ ửng lên.

Đầu ngón tay giơ cao giữa không trung vẫn còn thấy ấm như khi chạm vào

chiếc bình, Hạ Đông Giá sực tỉnh ra rồi ảo não quỳ xuống, “Tôi đưa em đi bôi
thuốc.”

“Không cần đâu.”

“Em thử!” Anh gầm lên, câu anh nói chưa hết là em thử nhúc nhích xem”.

Không biết là do đau thật hay là tủi thân khi bị quát tháo, Hàng Chu cắn

môi, mắt ươn ướt nhưng vẫn cố chấp nói: “Dù cậu đối xử với tôi thế nào, tôi cũng
phải đi”.

Theo câu nói đó của cô, mọi động tác và sự giận dữ của Hạ Đông Giá đều

dần dần ngừng lại, anh đứng dậy, trong đôi mắt màu nâu thoáng nét lạnh lùng,
thất vọng.

“Được, không phải em muốn đi sao? Em đi đi” Ngón tay chỉ vào cửa ký túc,

anh ngẩng cao đầu, “Không đi? Thì tôi đi!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.