ANH CÓ THIẾU NGƯỜI YÊU KHÔNG? - Trang 151

thanh và cả QQ với đám bạn thân.

Mấy hôm động đất mới xảy ra, đối với Tất Ca đúng là khổ sở, từ hôm đứt

liên lạc điện thoại giữa chừng với gia đình, Tất Ca chỉ liên lạc ngắn ngủi đúng
một lần với người nhà, chính quyền ở thị trấn sắp xếp điện thoại công tuyến để
gọi, trong tiếng “tút tút” lạo xạo của máy, Tất Ca biết mẹ không sao, bố bị cột nhà
đập trúng, em trai lúc đó đang đi học, là nhóm đầu tiên được người ta lôi ra
ngoài, bị thương nhưng có nặng hay không thì tạm thời chưa biết.

“Đều sống là đã xem như ổn lắm rồi, không phải sao?” Tất Ca cười khổ, sự

lo âu tràn ngập trong lời nói.

Trong hoàn cảnh đó, em trai cô được chữa trị thế nào đây?

Kết quả không khó tưởng tượng.

Ngoài việc ở cạnh bạn ra, Trần Khinh cũng không biết cô có thể làm gì nữa.

Cô không ngờ rằng một chuyện khác xảy ra sau đó khiến tâm trạng vốn đã

không vui vẻ gì càng trở nên phiền não.

Ngày thứ hai sau trận động đất, sau cuộc họp để quyên góp của học viện Y,

lãnh đạo nhà trường tuyên bố đợt cứu hộ đầu tiên của học viện Y Yến Bắc sẽ lập
tức đến khu vực xảy ra thiên tai để cứu trợ. Trong nhóm đó, Trần Khinh nhìn thấy
Hạ Đông Giá đã lâu cô không gặp. So với trước kia, anh gầy đi không ít, trên
gương mặt hơi hõm vào, ánh mắt không còn sinh động như trước.

Trần Khinh nhìn anh và nhóm cứu hộ mặc áo pull trắng một cách chăm chú,

mãi mà không hoàn hồn được.

Hạ Đông Giá sắp đến cái nơi vẫn còn dư chấn để tham gia cứu viện ư?

Tim cô thắt lại, nếu có thể, cô thật muốn lao lên sân khấu kéo anh lại, rồi nói

với anh: Hạ Đông Giá, đừng đi, ở đó nguy hiểm lắm.

Nhưng cuối cùng Trần Khinh cũng không làm như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.