ANH CÓ THIẾU NGƯỜI YÊU KHÔNG? - Trang 170

Có trời mới biết câu nói “Nghe lời đi” của anh đã khơi dậy biết bao hồi ức

trong Trần Khinh, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn rời đi.

Hạ Đông Giá không còn cầm thuốc trong tay nên thấy nhẹ nhõm hẳn, dù sao

anh không thể nhúc nhích nên anh dứt khoát chen vào trong đống thùng hộp, nhìn
bầu trời qua khe hở trên đỉnh đầu.

Lại đổ mưa, hạt mưa xuyên qua khung cửa sổ rơi vào trong, rơi xuống mặt

anh, lạnh ngắt.

Anh nghĩ đến tâm sự trong lòng, không ngờ cái người mới rời đi kia lại quay

trở về.

Trần Khinh chống tay lên ô cửa sổ, gương mặt tròn trịa không hề khách sáo

mà chặn luôn ánh sáng, cô há miệng ra hét với Hạ Đông Giá: “Em đã giao đồ lại
cho họ rồi, lát nữa sẽ có người đến cứu thầy, Hạ Đông Giá, thầy đừng sợ.”

Ai sợ chứ!

Hạ Đông Giá trừng mắt: “Không phải bảo em đi hay sao! Ở đây nguy hiểm

lắm, em không biết hả? Sẽ chết đấy!”

Câu nói sau dọa dẫm, nghiêm khắc hơn câu trước, thế mà nói với Trần

Khinh như nước đổ đầu vịt, không có chút hiệu lực nào. Trong ánh sáng lờ mờ,
Trần Khinh thay đổi tư thế, đổi sang nằm bò lên cửa sổ, cô nheo mắt nhìn vào
trong xe tối đen như mực, trả lời không đâu vào đâu: “Hạ Đông Giá, vì sao thầy
lại đến nơi này?”

Tại sao à? Hạ Đông Giá lúng túng quay mặt đi nơi khác.

“Chống động đất, cứu người bị nạn, còn vì sao được?” Anh lúng túng đáp.

“Nói dối”

Bị giọng nói chậm rãi ấy nói trúng tim đen, Hạ Đông Giá phản bác bằng vẻ

ngập ngừng và yếu ớt: “Đâu có!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.