ANH CÓ THIẾU NGƯỜI YÊU KHÔNG? - Trang 176

Vốn dĩ muốn trò chuyện với Lão Vương vài câu nữa nhưng do người phụ nữ

trung niên được họ cứu đã tử vong vì bị thương quá nặng, tâm trạng chuyện trò
trong tích tắc cũng bốc hơi đi mất.

Tiếng người ở nơi cứu nạn càng lúc càng ít, thứ mà chỉ dựa vào sức người

và máy móc đào ra không còn là những cơ thể vẫn còn nhịp tim nữa. Đất cát phủ
lên gương mặt từng thi thể, rồi theo những cơn mưa cứ trút xuống mà chôn vùi
dưới đất. Tiếng than thở mệt mỏi hòa cùng tiếng thở dài, tâm trạng Hạ Đông Giá
cũng giống như thời tiết, u ám nhiều mưa.

Anh bắt đầu mơ thấy đủ thứ giấc mơ kỳ quặc, mơ thấy mẹ trước khi ra nước

ngoài đã thề thốt sẽ “không sao”, mơ thấy Hàng Chu và thảo nguyên mênh mông
ở Châu Phi, Hàng Chu miệng nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ đi, cô giáo của tôi
ở đây, tôi cũng ở đây”. Anh còn mơ thấy Trần Khinh, cô mập im lặng, dường như
đang dùng hành động để minh chứng cho lời hứa sẽ không tiếp tục thích anh nữa.

Tinh thần Hạ Đông Giá càng lúc càng tệ, điều đó khiến Lão Vương rất lo

lắng, đang định tìm anh để nói chuyện thì Hạ Đông Giá lại trở nên khá hơn như
một kỳ tích.

Anh tham gia cứu trợ với sự nhiệt tình hừng hực, cũng tích cực chuyên tâm

vào công tác phòng chống bệnh dịch vốn là chuyên môn của anh hơn nữa.

Trải qua gần hai mươi ngày trong sự mệt mỏi cao độ, công tác cứu hộ đã sắp

kết thúc, là thành viên trong nhóm y bác sĩ đầu tiên được phái đến đây, cuối cùng
Hạ Đông Giá cũng sắp quay về Yến Bắc.

Trước khi đi, Lão Vương đến tiễn anh còn đấm vào ngực anh một cái:

“Chưa kịp hỏi cậu, tinh thần sau này của cậu sao lại tốt hơn thế?”.

“Không muốn bị họ coi thường”.

“Là họ hay là cô ấy?” Lão Vương nheo mắt, hí hửng hỏi đùa.

Câu hỏi này khiến Hạ Đông Giá sững người, anh cũng không nói rõ là vì ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.