ANH CÓ THIẾU NGƯỜI YÊU KHÔNG? - Trang 189

Lại là buổi chiều, bên ngoài là một áng mây đỏ rực như quả cầu lửa trôi qua,

nhuộm đỏ cả gian phòng, Hạ Đông Giá đã khôi phục lại vẻ bình thường, bước tới
trước bệ thí nghiệm, ánh mắt quan sát ở mấy điểm quan trọng, sau đó cầm cuốn
sổ trên bàn lên ghi nhanh mấy chữ trên đó, rồi đưa cho Trần Khinh nói: “Thành
tích của em, tôi còn có việc, phải đi trước đây”.

“Dạ.”

Đưa mắt nhìn theo Hạ Đông Giá, Trần Khinh mở “bảng thành tích” của

mình ra, chỉ thấy bên trên viết mấy chữ rắn rỏi:

Kết quả thí nghiệm rất không lý tưởng, quá nhiều lỗi, không thể cho em qua

được, có thời gian sẽ xem em làm lại lần nữa. Em gái!

Không biết tại sao, Trần Khinh cứ cảm thấy câu nói có dấu chấm than đó có

chút kỳ cục.

“Haizzz…”, lặng lẽ thở dài, tâm trạng cô có phần phức tạp.

Đang suy nghĩ thì tiếng bước chân dồn dập men theo hành lang từ xa vọng

lại, điên cuồng lao đến.

“Trần… Trần Mạn Mạn, không xong rồi!” Tất Ca thở hồng hộc, dựa vào

khung cửa, quần áo bẩn thỉu nhàu nát chưa từng thấy.

“Lại làm sao rồi?” Trần Khinh thở dài, lặng lẽ gấp “bảng thành tích” lại,

nhét vào túi áo.

“Diệp Lý và Đại A… đánh nhau với người ta, bị bắt rồi!”

“Hả? Sao lại thế này?”

Đại A và Diệp Lý đánh nhau với người ta? Còn bị bắt? Trần Khinh nhéo vào

mặt, đúng là hơi đau thật!

Trong trường đại học Yến Bắc có một đồn công an, nối tiếp với khu nhà ký

túc số tám màu xanh trắng, ẩn sau đám dây leo xanh rì, Trần Khinh bị Tất Ca kéo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.