ANH CÓ THIẾU NGƯỜI YÊU KHÔNG? - Trang 308

Hả? Trần Khinh miễn cưỡng giữ lấy Tất Ca đang đeo bám trên người cô,

cảm giác một bàn tay thon mảnh đang từ cằm cô trượt xuống phía dưới.

Gầy ư? Sao cô không cảm thấy gì cả?

Tối đó, Trần Khinh nằm trằn trọc, ngủ mơ cả đêm.

Giấc mơ rối rắm đến đáng sợ, đến khi cô toát mồ hôi định dậy thì ánh trăng

ngoài cửa sổ đang sáng vằng vặc.

“Haizzz…”, cô thở dài, Đại A quên kéo rèm cửa sổ rồi.

Cô đi theo cầu thang xuống dưới, mắt không quen với bóng đêm nên cô phải

lần mò một lúc lâu mới tìm thấy dép lê.

Đi dép xong cô đến cửa sổ, đang định kéo rèm thì bỗng nhìn thấy trên sân

thể dục nhỏ phía xa có một người đang đứng trong ánh trăng, cầm điện thoại,
trông dáng vẻ hình như đang cố kìm nén để không khóc to lên.

“Dân Bản Địa?” Cô nheo mắt nhìn kỹ một lúc rồi xác nhận.

Cứ lo rằng khi cô chạy ra ngoài rồi, Dân Bản Địa sẽ không còn ở đó nữa,

cũng may mà…

Nhìn Dân Bản Địa cô độc đứng dưới ánh trăng, cầm điện thoại mà khóc,

Trần Khinh bỗng không biết phải nói thế nào nữa.

Có lẽ trừ câu “Cậu không sao chứ”, cô cũng không nghĩ ra những lời hỏi han

nào thích hợp hơn trong tình huống này.

Nghe tiếng nói, Dân Bản Địa lau nước mắt, “Là cậu à?”.

“Cậu…”

“Tớ không sao, thầy cô bên trường đã sắp xếp phẫu thuật, mai tớ sẽ đi.”

Hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.