ANH CÓ THIẾU NGƯỜI YÊU KHÔNG? - Trang 320

Trần Khinh còn do dự thì Diệp Lý đã nói: “Hơn nữa tôi cũng mệt rồi, cũng

muốn thoải mái một chút, một mình tôi đi cũng ngại, cậu đi cùng tôi nhé”.

“Đại A cũng được mà”.

“Không cần cậu ấy.” Diệp Lý trả lời chắc như đinh đóng cột, lúc này trong

đầu lặp đi lặp lại một giọng nói: Tôi đâu dám gọi cậu ấy?

Trần Khinh câm nín nhìn Diệp Lý, bị sự kiên trì trong mắt cậu làm dao động

từng chút một, nhớ lại biến cố trong gia đình cậu nên cuối cùng cô đành thỏa
hiệp: “Thế cũng được, mấy giờ?”

“Sáu giờ tối, nhà thi đấu, không gặp không về.”

“Ừ.”

Diệp Lý thỏa mãn đi nhanh như bay rời khỏi ký túc nữ, cậu hí hửng nghĩ:

“Có tính là hẹn hò không? Không biết Hạ Đông Giá nhìn thấy Trần Khinh và
mình ở cạnh nhau thì sắc mặt liệu có vui vẻ không?

Cậu đắc ý nghĩ, bất giác có chút mong chờ buổi vũ hội sắp tới.

Vào thu, trời tối rất sớm, đồng hồ treo tường ở sảnh khu giảng đường trung

tâm mới gõ sáu tiếng thì ánh đèn bật sáng khiến nhà thi đấu đã trở nên vô cùng
nổi bật giữa màn đêm bao la.

Một ánh đèn từ cửa sổ lọt ra, chiếu vào phần chân đang nóng nảy gõ xuống

đất.

“Diệp Lý, cậu đừng gõ nữa được không? Mới đúng giờ thôi mà.” Nhìn đồng

hồ, Đại A mím môi quay sang nhìn Diệp Lý.

“Tôi... giày tôi có cát.” Không muốn thừa nhận bản thân đang sốt ruột, Diệp

Lý giả bộ tháo giày ra, dốc ngược xuống.

Cậu không nhìn Đại A, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào người đứng dưới

gốc cây ở đằng xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.