ANH CÓ THIẾU NGƯỜI YÊU KHÔNG? - Trang 36

Hạ Đông Giá nhìn cô gái mũm mĩm trước mặt, bỗng cảm thấy cổ họng ngưa

ngứa.

“Khụ khụ.”

“Thầy Hạ, thầy có đồng ý không?”

Trần Khinh nhìn Hạ Đông Giá vẻ mong chờ, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm di

chuyển theo anh đến một bên thao trường.

“Em hát đi.”

Dưới bóng cây, Hạ Đông Giá nhẹ nhàng giơ tay lên, không nhận ra là bất lực

hay là hờ hững. Nhưng những chuyện này không phải là điều Trần Khinh quan
tâm, bây giờ cô chỉ muốn Hạ Đông Giá hát cho cô nghe.

Cô đứng lên, ra phía trước hàng ngũ, hít thở sâu rồi nói: “Bắt đầu từ câu

‘Một khẩu súng...’ nhé”.

Trần Khinh là người miền Nam, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở quê bà ngoại ở

miền Bắc, lúc cô học tiểu học, mỗi buổi chiều thứ Tư trường đều tổ chức cho học
sinh đi đến rạp phim xem những bộ phim cách mạng.

Từ trường đến rạp chiếu phim không đến ngàn mét, mấy trăm đứa trẻ lại như

ngựa mất cương khó mà quản lý, mỗi lần đến lúc đó là cô chủ nhiệm đều hô hào
tất cả hát to, từ “ngôi sao đỏ lấp lánh” đến “chí khí hùng tráng, vượt qua sông
rộng”, cô nói lớp nào hát to hơn thì sẽ thưởng kẹo que cho lớp đó.

Kết quả là một đám trẻ con hát đến toạc cổ họng, cuối cùng giành được

thắng lợi, nhưng lại thấy cô chủ nhiệm lấy từ trong túi ra một que kẹo, đưa cho
lớp trưởng, đúng thế, chỉ một que!

Trần Khinh khi đó chưa bao giờ được kẹo vì cô không phải là lớp trưởng,

nhưng cô rất cảm kích lúc đó, nếu không thì cô cũng chẳng thể đứng đây dạy mọi
người tập hát được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.