ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 117

Đứa bé chỉ dài khoảng ba tấc từ đầu đến chân, không nặng hơn một túi

đường. Nó bất động, lặng thinh. Tom ôm nó trong bàn tay, giằng xé giữa sự
kinh ngạc và nỗi hoảng loạn, không biết anh phải làm gì đây, phải cảm thấy
ra sao đây.

“Đưa con gái cho em!” Isabel hét lên. “Đưa đây, con em! Để em bồng

nó!”

“Là con trai,” Tom chỉ nói được chừng đó. Anh đưa hình hài còn ấm cho

người vợ. “Con trai mình à.”

Gió vẫn gào thét thê lương. Ánh nắng chiều tà vẫn chiếu qua cửa sổ, phủ

một lớp chăn vàng rực lên người đàn bà và hài nhi. Chiếc đồng hồ cũ trên
tường bếp vẫn tích tắc từng phút giây, đúng giờ đến khó chịu. Một sinh linh
vừa đến đây, và đã ra đi nhưng tạo hóa vẫn không ngừng lại một giây. Cỗ
máy thời gian và không gian quay mãi, nghiến nát từng dòng người đời như
lúa trong cối xay.

Isabel đã ngồi dựa vào tường, cô thổn thức nhìn hình hài bé bỏng đó, đứa

con mà cô đã từng dám mường tượng rằng sẽ lớn hơn, sẽ cứng cáp như
những đứa trẻ khác trên đời. “Con tôi con tôi con tôi con tôi,” cô thì thầm
như đang niệm một câu chú có thể khiến đứa bé sống lại. Gương mặt sinh
linh đó trông trang nghiêm, như một tu sĩ đang cầu nguyện, mắt nhắm,
miệng khép: rõ đã trở về cái cõi mà nó dường như không muốn rời xa.

Kim đồng hồ tích tắc lạnh lùng. Nửa tiếng sau Isabel vẫn chưa nói gì cả.

“Để tôi đi lấy chăn cho mình.”

“Không.” Cô nắm lấy bàn tay anh. “Đừng để hai má con em ngồi một

mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.